Mạch Ly nhìn hắn, biết rằng hắn đang nói đùa nhưng cô vẫn cố tình lạnh mặt.
Điều này khiến cho Sầm thiếu gia nháy mắt trở nên nghiêm túc hẳn. Hắn khụ một tiếng, sau đó lại trưng ra khuôn mặt tươi cười.
“Cậu không nghĩ cậu nên cảm ơn tôi sao?”
Mạch Ly biết nếu lần này không có Sầm Dạ Niên thì cô chết chắc. Thế nên cô không từ chối đây đẩy như những lần trước.
“Cảm ơn thế nào?”
“Ừm…” Sầm thiếu gia trầm ngâm một lát, sau đó mới nói, giống như đã cân đo đong đếm đủ.
“Cậu dạy kèm 1:1 cho tôi đi, dù sao sắp tới kì thi rồi, tôi không muốn trở thành người bét bảng đâu.”
Trên bảng thông báo điểm của toàn trường, cái tên Sầm Dạ Niên thường không đứng bét thì cũng là đứng thứ hai từ dưới đếm lên. Vấn đề của hắn là hắn không chịu học bài, chứ bản chất của Sầm thiếu gia là một người cực kì thông minh.
Cô còn nhớ, trong tiểu thuyết có ghi là, nhìn Sầm thiếu gia cà lơ phất phơ như vậy, nhưng trong khoảng thời gian ôn thi đại học, không biết tác nhân nào khiến hắn có thể từ bỏ sự nghiệp ăn chơi để ôn thi. Vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn ngủi hắn đã có thể thi vào ngôi trường nằm hạng top trong thành phố.
Yêu cầu như vậy Mạch Ly sẽ không phản đối. Cô thậm chí còn muốn giúp cho nam phụ tiến bộ nhanh hơn so với thời gian trong tiểu thuyết.
“Được, vậy một tuần học 2 buổi, cậu đến nhà tôi.”
Dù sao nhà họ Mạch cũng không có ai ở nhà, cộng với việc cô tin vào nhân phẩm của nam phụ, thế nên không hề lấn cấn khi cho bạn nam đến nhà khi chỉ có một mình.
Sầm Dạ Niên cầu còn không được, như không chờ được nữa, hắn lập tức cầm tay kéo cô ra ngoài, để đống hỗn độn này cho đám vệ sĩ xử lí.
Lúc nhận được tin Mạch Ly bị một đám người chặn đường, hắn đã như phát điên mà chạy tới đây. Hắn sợ Mạch Ly sẽ gặp nguy hiểm, một cô gái yếu đuối như cô có thể làm gì được bọn chúng chứ.
Trên đường tới, tuy hơi mất lí trí nhưng hắn còn chưa quên để vệ sĩ đi dò hỏi mọi chuyện. Hắn tin chắc phía sau đám người kia còn có người khác.
Và đúng như hắn suy nghĩ, lại là Phùng Thanh Hoa. Có vẻ như Phùng tiểu thư còn nhớ thù, nghĩ rằng việc cô ta bẽ mặt với tất cả mọi người là do Mạch Ly.
Cô ta còn dám nói rằng nếu như hôm đó người dẫm phải lưỡi dao là Mạch Ly thì đã không có chuyện gì xảy ra. Tâm lí vặn vẹo đến thế là cùng.
Vài hôm trước hắn có dùng quan hệ giữa Sầm thị để gây sức ép cho Phùng thị, thế nhưng Phùng Thanh Hoa ăn đau còn chưa nhớ đòn. Vậy thì đừng trách hắn ra tay ác độc.
Sau khi đưa Mạch Ly về nhà an toàn, nụ cười trên môi cậu nam sinh tắt ngúm, giống như người vừa mới tươi cười hồi rồi hoàn toàn không liên quan gì đến hắn.
Ngồi lên xe, Sầm Dạ Niên trầm mặt, kêu trợ lí mau đưa văn kiện của công ti lên.
Tuy hiện tại mới là một nam sinh trung học, thế nhưng cha hắn đã để hắn nhúng tay vào không ít chuyện của công ti.
Đó cũng là nguyên do Sầm Khác luôn luôn nhìn hắn tới đỏ con mắt.
Hắn lật lật tờ văn kiện, phát hiện dạo gần đây Phùng gia đang đầu tư rất lớn vào một dự án giải trí. Mà người hợp tác cùng Phùng gia lại chính là nhà cậu của hắn.
Sầm Dạ Niên cười khẩy, lần nay hắn nhất định phải khiến Phùng gia lột một tầng da xuống, để Phùng gia chủ và phu nhân có thời gian nhìn nhận lại đứa con gái yêu của mình một lát.
Sầm trạch.
Vừa mới vào cửa, Sầm Dạ Niên đã nhìn thấy người mẹ kế của hắn đang ngồi ở đó.
Bà ta năm nay đã ngoài bốn mươi, tuy nhiên nhan sắc lại được bảo dưỡng rất kĩ nên nhìn không ra được tuổi tác thực sự.
Mẹ kế của hắn tên là Liễu Như Mi, bên ngoài luôn tỏ vẻ hiền huệ thục đức.
Thấy Sầm Dạ Niên đã về, Liễu Như Mi khẽ buông ly trà trong tay xuống, cười nói với bóng người ngoài cửa.
“Con về rồi đấy à? Đi học mệt không con?”
Nhìn từ ngoài vào, bà ta là một người mẹ kế đủ tiêu chuẩn. Thế nhưng Sầm Dạ Niên không có thời gian để cho bà ta mặt mũi.
Thấy bản thân bị ngó lơ, Liễu Như Mi vẫn tỏ ra như không có chuyện gì. Phải nói rằng từ một diễn viên hạng ba mà có thể bò lên làm Sầm phu nhân thì bà ta cũng đâu phải dạng vừa.
Sầm Dạ Niên cởi giày ra, hắn đưa áo khoác cho người giúp việc rồi muốn đi thẳng lên phòng ở trên tầng hai.
Liễu Như Mi mỉm cười tiếp tục nâng chén trà lên. Bà ta cười hiền từ giống như bản thân là một người mẹ của Sầm Dạ Niên.
“Dạ Niên, năm nay con cũng mười tám tuổi rồi.” Sầm Dạ Niên đi học muộn một năm so với mọi người. “Con nghĩ thử xem, nếu như con và con gái nhà họ Phùng làm bạn bè có được không?”
Phu nhân nhà họ Phùng là bạn của Liễu Như Mi, bà ta vốn dĩ chẳng có ý tốt gì. Nhà họ Phùng đang bị Sầm Dạ Niên nhắm tới, hiện tại Phùng gia đang khó khăn, rõ ràng là bà ta không thể đứng ra giúp Phùng gia nên mới mượn tay hắn.
Hắn không có thời gian với bà ta.
“Nếu như bà thấy nhà đấy tốt thì cứ để Sầm Khác qua mà ở rể đi.”
Phùng Thanh Hoa có gì có thể sánh được với A Ly của hắn?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]