Đặng Gia An khó hiểu nhíu mi. Tự nhiên hai người đàn ông này xông vào đánh nhau rồi lại còn bày ra dáng vẻ như trẻ con bị mẹ bắt được.
Cô đi đến giữa cầu thang rồi lại quay lên.
"Hai người cứ tiếp tục đi."
Nói xong, Đặng tiểu thư vừa muốn về lại phòng thì đã bị hai người họ ngăn lại.
Mạc Cảnh Huy chỉ mong tống cổ được tên thần kinh Hoắc Thiếu Huyền này đi chỗ khác. Anh vội vã lên tiếng ngăn bước chân cô lại.
"Mạc... Gia An, em có thể ở lại nghe anh nói vài câu được không?"
Hoắc Thiếu Huyền nghe thấy vậy lại thấy không vui, hắn liếc mắt nhìn Mạc thiếu gia ở bên cạnh, sau đấy cũng nói.
"Nếu em không muốn thì không cần ở lại. Tên Mạc Cảnh Huy này..."
Còn chưa nói xong thì hắn đã nhìn thấy Đặng Gia An đi thẳng xuống phòng khách. Cô ngồi ở ghế đối diện cả hai người họ, sau đó ra hiệu cho Mạc Cảnh Huy mau nói cho xong đi.
Mạc Cảnh Huy vui sướng ngồi đối diện em gái yêu quý. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó mới chuẩn bị trình bày câu chuyện mà bản thân đã cẩn thận sắp xếp trong đầu.
Nhưng chưa đợi anh nói được câu nào thì Hoắc Thiếu Huyền đã vội nhảy vào họng anh ngồi trước.
"Gia An, hắn ta có nói cái gì thì em cũng đừng vội tin tưởng."
Nói thật, giờ phút này Mạc Cảnh Huy chỉ muốn tung đòn và đấm cho Hoắc Thiếu Huyền thêm một cái nữa cho hả lòng hả dạ.
Mạc thiếu gia hít một hơi thật sâu. Anh nhìn thẳng vào Đặng Gia An, kỳ lạ là càng nhìn anh càng cảm thấy hai người có một sợi liên kết kì lạ nào đó.
Đáng lẽ ra anh nên nhận ra cô ngay từ lần đầu tiên gặp mặt rồi mới phải.
Anh trách bản thân không quá để tâm đến những chuyện này, cũng trách anh, nếu như anh nhận ra cô sớm thì cô đã không cần gả cho Hoắc Thiếu Huyền.
Trông sắc mặt ban nãy của cô, Mạc Cảnh Huy cũng đoán chắc rằng có lẽ Đặng Gia An gả cho Hoắc Thiếu Huyền vì lí do đặc biệt nào đó.
Bất giác, anh đoán được chuyện Đặng Gia An chính là em gái anh, mà Hoắc Thiếu Huyền lại yêu Mạc Mạc đến mức không có cách nào kiềm nén được.
Vậy có lẽ là...
Một là Hoắc Thiếu Huyền đã sớm nhận ra Đặng Gia An là Mạc Mạc, hai là Hoắc tổng đây coi Đặng Gia An là thế thân của Mạc Mạc.
Dù là lí do nào thì cũng chẳng tốt đẹp.
Đôi mắt nhìn Hoắc tổng của Mạc thiếu ngày càng trở lên bất thiện.
"Đặng Gia An, điều anh nói có thể hơi khó tin. Nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết, em là người nhà họ Mạc, là em gái đã thất lạc từ lâu của anh."
Không có dào đầu, cũng chẳng có lời dẫn dắt. Mạc Cảnh Huy không thích lòng vòng, ngay lập tức anh đã tung ra mớ tin đặc biệt trong ngày làm Đặng Gia An phải ngớ người ra.
Cô nhíu mi, sau khi định thần lại thì cô mới nói.
"Mạc thiếu, tôi biết anh có một cô em gái mất tích đã lâu, nhưng anh cũng không thể vì quá nhớ mong người cũ rồi nhận lầm thành tôi được. Tôi là người nhà họ Đặng, không phải họ Mạc."
Mạc Cảnh Huy biết một người bình thường sẽ khó mà chấp nhận được tình huống này.
Nhưng anh ta cũng phải nhận em gái về, ba mẹ anh và cả anh đã mong nhớ em gái ngày ngày đêm đêm. Dù chuyện này có khó chấp nhận đến mức nào thì anh cũng buộc phải tìm ra cách và lí do cho Đặng Gia An hiểu.
"Anh biết chuyện này hơi khó tin, nhưng em nghe anh nói hết đã rồi hãy ra quyết định nhé."
Sau đó, Đặng Gia An nhìn thấy Mạc Cảnh Huy đặt chiếc lắc chân trẻ con lên trên bàn trà nhà họ Hoắc.
Chiếc lắc chân bạc không quá quý giá nhưng lại được chạm khắc rất đẹp.
Hoắc Thiếu Huyền nhíu mi khi nhìn thấy vật này được đặt lên, khi hắn muốn đưa tay ra cầm thì lại bị Mạc Cảnh Huy dành trước.
Mạc thiếu đặt chiếc lắc chân vào trong tay Đặng tiểu thư.
"Bên trong chiếc lắc này khắc hai chữ Mạc Mạc. Và em biết anh lấy được nó ở đâu không?"
Không đợi cô trả lời thì anh đã tự trả lời trước.
"Anh lấy nó ở nhà họ Đặng các em, chị gái em là người giao nó cho anh. Thế nên Gia An à, không cần anh nói thì em cũng hiểu chứ?"
Đặng Gia An không nói gì.
Thực ra ngay từ lần đầu tiên gặp Mạc Cảnh Huy cô đã nhận thấy được một điều gì đó rất khác biệt.
"Thêm vào đó, ở trên cổ, chỗ đằng sau gáy của em có một vết sẹo nhỏ và hơi dài do năm còn nhỏ bị ngã và để lại sẹo. Chắc em tự biết bản thân có vết sẹo trên cổ chứ?"
Đặng Gia An vẫn chưa nói gì.
Hoắc Thiếu Huyền thấy vậy thì vội nắm chặt lấy tay cô, nhưng lại bị cô hất ra một cách lạnh lùng.
Hoắc Thiếu Huyền như chú cún bự bị bỏ rơi. Dù cố gắng vẫy đuôi với chủ nhân cũng không được hồi đáp lại.
"Chuyện này biết đâu chỉ là trùng hợp thì sao? Ai mà biết được chứ."
Mạc Cảnh Huy cũng đã đoán cô sẽ không chấp nhận nhanh như thế. Thế nên Mạc thiếu gia cũng không quá thất vọng, anh gật đầu rồi nói tiếp.
"Vậy chúng ta đi xét nghiệm DAN được không? Nếu như không có quan hệ huyết thống thì anh nhất định sẽ bồi thường vì đã chiếm mất thời gian của em. Còn nếu có... thì mọi chuyện là do em quyết định."
Đặng Gia An nghĩ một hồi rồi mới gật đầu.
"Được."
Mạc Cảnh Huy vui mừng ra mặt, anh vội vàng nói.
"Cảm ơn em, nếu em có chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể tìm anh."
"Có đó."
Mạc Cảnh Huy hơi bất ngờ vì nghe cô nói như vậy.
Hoắc Thiếu Huyền cũng vì thế mà nhảy dựng lên. Không biết cô có chuyện gì mà không nhờ vả hắn, ấy vậy mà lại đi nhờ sự giúp đỡ của một người đàn ông khác.
"Em có chuyện gì sao không nói với anh?"
Nhưng ngay sau đó, Hoắc tổng đã biết cô có chuyện gì rồi.
"Anh giúp tôi ra khỏi nhà họ Hoắc, tôi nhất định sẽ mang ơn anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]