Chương trước
Chương sau
Đặng Gia An cả kinh, máu nóng chảy dọc theo khóe môi cô, nhỏ xuống dưới đất tạo thành những bông hoa đỏ.

Cô nâng đôi bàn tay đã tê rần lên, sững sờ đỡ lấy người đàn ông đang chảy máu đầm đìa.

“Hoắc Thiếu Huyền, anh không sao chứ?”

Đặng tiểu thư cảm thấy bản thân đã hỏi một câu thật thừa thãi, máu chảy nhiều như thế, không sao thế nào được?

Cô không nhận ra bàn tay mình đang run rẩy theo từng chặp, chỉ mỗi việc đỡ lấy hắn thôi cũng làm cho cô phải sợ run.

Ngược lại so với sự sợ hãi của cô, Hoắc tổng thậm chí còn không tỏ ra yếu đuối một phút giây nào. Hắn nghiêm mặt đá văng người phụ nữ kia ra một lần nữa, lần này hắn dùng sức rất lớn, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng xương cốt của người đó nát vụn, người đàn bà bị đá văng vào tường, máu theo khóe môi chảy xuống, sau đó ngất xỉu.

Hoắc Thiếu Huyền xử lý xong mối nguy hại mới bình tĩnh quay sang nhìn vợ yêu ở bên cạnh, hắn không nhận ra khuôn mặt của bản thân bây giờ đã nhạt đi vì mất máu, hắn cười khẽ.

“Không sao đâu, anh chịu được, đừng lo cho anh.”

Nếu không phải máu nóng của người đàn ông này vẫn đang chảy liên tục thì cô sẽ tin lời ngay lập tức.

Đặng Gia An mím môi, sau đó cô mới nhấc đôi bàn tay nhợt nhạt do bị trói, lấy ra chiếc khăn tay ở trong túi, cô không biết cách xử lý vết thương, nhưng cô vẫn biết hiện tại cần phải cầm máu, nếu không người đàn ông này sẽ ngã xuống vì mất quá nhiều máu mất.

Cô dùng khăn tay buột quanh vết thương trên vai người đàn ông ấy, may là vết không quá sâu, nếu không thì bây giờ không biết phải làm sao?

Cô chợt nghĩ đến mỗi lần người đàn ông này đi ra ngoài đều mang theo một hàng vệ sĩ, vậy mà lần này lại chỉ có một mình một người, vệ sĩ của hắn chạy đi đâu hết rồi?

Đặng Gia An giả bộ lơ đãng hỏi, sau đó cô nhận được câu trả lời không biết phải đáp lại thế nào.



“Anh tìm được vị trí của em rồi chạy một mạch đến đây, lúc chạy nhanh quá nên lỡ bỏ quên đám vệ sĩ ở đằng sau rồi, chắc bọn họ cũng sắp đến đó.”

Hoắc Thiếu Huyền mỉm cười, hắn mặc vai phải đang đau buốt, vẫn đưa tay ra ôm lấy thân hình mảnh dẻ của người con gái nào đó, hắn gác cằm lên vai cô, cảm nhận nhiệt độ ấm áp.

“An An, em không biết đâu, anh lo cho em chết đi được.”

Trong khoảng thời gian này, hắn chỉ sợ cô phải chịu khổ, lại chịu đói, chịu đau.

Hắn biết đám bắt cóc đó đang cần một số tiền lớn nên chúng tạm thời chưa ra tay với cô, nhưng rủi nhỡ điều không may xảy ra thì hắn phải làm sao đây?

Hắn phải đi đâu để tìm vợ bây giờ?

Hắn hận bản thân làm liên lụy đến cô, cũng hận bản thân vô dụng, để cô phải rơi vào trong hoàn cảnh này.

Đặng Gia An nghe thấy vậy thì không nói gì.

“An An, tất cả là tại anh, nếu không phải tại anh không tốt thì em đã không phải chịu khổ rồi.”

Phút giây này, hắn chỉ hận không thể băm vằm đám người đó ra, dám động đến vợ của hắn, đúng là chán sống rồi.

Đặng Gia An quay mặt đối diện với người đàn ông bá đạo nào đó, cô dựa trán vào trán hắn, nói khẽ.

“Không phải lỗi của anh.” Nên anh đừng tự trách.

Đám người đó ước mơ tiền tài nên mới ra tay với cô, nếu không phải tại cô không cẩn thận thì không đến mức như vậy.

“Ầm!!!”

Tiếng động lớn bên ngoài khiến cả hai người phải chú ý, hẳn là đám người nhà họ Đặng và Mạc cũng đã chạy tới đông đủ rồi, vì cô nghe thấy tiếng của đám bắt cóc đó đang la hét loạn xạ hết cả lên.

“Á… Á… Á… chạy đi, chạy nhanh, đám người nhà của con nhỏ kia tới rồi, nếu không muốn bị cảnh sát tóm lại thì mau chạy ngay đi…”

Sau đó là tiếng súng, tiếng người hò hét càng lớn hơn.

Đặng Minh Nguyệt và Mạc Cảnh Huy dẫn đầu đoàn người chạy vào, nhìn thấy em gái bình an vô sự thì cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Cảnh Huy chú ý đến vết máu trên vai Hoắc Thiếu Huyền, cũng nhận ra hắn vì em gái mình nên mới bị thương, phút chốc, sự tức giận ban đầu của anh với Hoắc Thiếu Huyền cũng vụt tắt.

Anh cử người tới xử lý qua vết thương đang rướm máu trên vai hắn, sau đấy mới nói lời cảm ơn một cách thật lòng.



“Hoắc Thiếu Huyền, cảm ơn cậu đã bảo vệ em gái tôi.”

Hoắc tổng nhướng mày, nói bằng giọng khoe khoang.

“Cô ấy là em gái cậu, nhưng cũng là vợ tôi, thế nên không cần cảm ơn.”

Nói thật, nếu như không phải đang đứng trước mặt em gái thì Mạc thiếu gia đã cho tên này một đấm ngay lập tức rồi.

Đúng là thiếu đòn mà.

Không hiểu tại sao ngày xưa anh lại chơi được với hắn nữa.

Cuộc chiến này ngay từ đầu đã không được cân sức, đám người kia có được lợi thế vì chúng bắt giữ được con tin, nhưng sau khi giải cứu con tin thành công, bọn chúng sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ mà chính chúng cũng không thể tưởng tượng được.

Mạc, Đặng, Hoắc, ba gia tộc này đều lớn đến mức làm người khác phải e sợ, ấy vậy mà bọn chúng còn dám động đến bảo bối của cả ba nhà, đúng là chán sống.

Sau sự việc lần này, chỉ sợ không một ai trong số đám người đó có được một kết cục tốt đẹp.

Vụ việc trên đã trôi qua được mấy ngày, trong số những ngày sau đó, không có ngày nào mà Hoắc tổng không ăn vạ ở Đặng gia, chỉ mong vợ yêu cho mình một cơ hội để sửa sai rồi làm lại từ đầu,

Đặng Gia An cũng không đuổi hắn đi, cũng chẳng nhắc đến tờ đơn ly hôn đợt trước, vì dạo gần đây cô thường xuyên mơ một giấc mơ.

Cô mơ thấy bản thân sắm vai Mạc tiểu thư, từ đầu đến cuối, cô chưa từng bị bắt cóc, cũng không có mối liên hệ với nhà họ Đặng như bây giờ, cô thấy bản thân bước tới và cứu rỗi Hoắc Thiếu Huyền, cô yêu đương về kết hôn cùng người đàn ông đó, sau đó hai người có con, có được một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

Hoắc Thiếu Huyền nâng niu cô trong lòng bàn tay, ngần ấy năm ở bên nhau mà hai người chưa từng phải cãi cọ hay to tiếng đến một lần.

Sau đấy… giấc mơ vụt tắt…

Cô trở về với đời này, cô bị bắt cóc lúc năm tuổi, mọi kí ức trước năm năm tuổi đều mơ hồ vì bị ngã dập đầu năm bị bắt cóc.

Đặng tiểu thư tỉnh lại giữa đêm, cô thở hổn hển vì cảm thấy đã qua một đời…

Tiếng động của cô làm cho Hoắc Thiếu Huyền đang nằm bên cạnh thức giấc, hắn thấy cô như vậy bèn ngồi bật dậy rồi ôm lấy người con gái hắn yêu thương nhất, khẽ vỗ về cô.

“Sao vậy? Bảo bối của anh gặp ác mộng à?”

Đặng Gia An quay sang nhìn người đàn ông đó, sau đấy, đôi mắt cô bỗng đỏ ửng lên, nước mắt cũng theo vậy mà chảy xuống một cách khó kìm nén.



“Tí tách… tí tách…”

Hoắc tổng bị dọa hoảng luôn rồi, hắn không hiểu vì sao vợ yêu đang yên thì lại bật khóc.

Hoắc Thiếu Huyền vội vàng ôm lấy cô, vỗ về bằng giọng điệu cưng chiều.

“An An ngoan, đừng khóc, ngoan… là lỗi của anh hết… em đừng khóc mà…”

Nhìn thấy cô khóc, ruột gan trong hán cũng quặn đau, hắn không muốn nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp này, trừ khi ở ‘trên giường’.

Đặng Gia An đang khóc mà cũng phải bật cười.

“Anh nói xem anh có lỗi gì?”

Nói thật thì Hoắc tổng cũng không biết bản thân mắc lỗi gì nữa, đột nhiên thấy vợ yêu khóc thì hắn liền vội vàng vơ hết tội về phía bản thân thôi.

“Anh…”

Thấy hắn như vậy, Đặng Gia An liền không kiêng nể gì mà cười thành tiếng.

Sau đấy cô mới thở dài, dang hai tay ra ôm chặt lấy hắn, biến cái ôm của người đàn ông kia càng trở lên nồng nhiệt hơn.

Một lát sau, Hoắc tổng đột nhiên nghe thấy cô gái nhỏ trong lòng nói một câu, chỉ một câu thôi mà cũng khiến hắn cả đời khó quên.

“Phải làm sao đây Hoắc Thiếu Huyền, hình như em thích anh mất rồi…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.