- Ông nội, câu nói lúc nãy khi ông mới vào đây là có ý gì? Tại sao ông lại nói như vậy?
Sau vài giây phút hoài niệm ngắn ngủi, Lãnh Hàn Quyên hồi phục tinh thần, hướng ông nội Lăng thắc mắc...
Lúc mới vào ông có nói" bao nhiêu năm qua vẫn vậy, chẳng thay đổi gì cả" rồi" cảnh còn người mất".
Chẳng lẽ ông từng đến đây sao?
Một tiếng ông nội, hai tiếng ông nội làm cho ông nội Lăng cực kì vui vẻ. Nghe Lãnh Hàn Quyên hỏi liền không cần suy nghĩ mà nói:
- Đây không phải là lần đầu tiên ta đến đây...lần gần đây nhất là vào tang lễ của ông nội con vào sáu năm trước! Lúc đó ta cũng từng gặp con...nhưng mà do hoàn cảnh mà, chắc con cũng không nhớ đâu!
Lãnh Hàn Quyên hiểu ra, cũng gật đầu. Hóa ra là ông đến lúc đó...khi đó dù cô có trưởng thành, có mạnh mẽ trước tuổi bao nhiêu... Thì đối với một người con gái 17 tuổi lại mất đi người ông, vốn là người thân duy nhất khi đó thì cũng chẳng cầm cự nổi...
Trong tang lễ của ông nội lúc đó người đến chia buồn thật sự rất đông, mà cô lại chẳng có tâm trạng để tiếp đoán ai nên tất cả đều do bác Tần xử lí... Thì làm sao nhớ mặt được người nào chứ?
Khi đó nếu không có ba và anh trai nuôi ở bên cạnh động viên giúp đỡ...cô cũng không biết bản thân có trụ lại được không?
Mà khoan đã, " lần gần đây nhất"...
Như hiểu được suy Lãnh Hàn Quyên, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-hac-dao-va-vo-yeu-chu-tich-lanh-lung/2392342/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.