Gì đây mình đang ở đâu? Toàn thân đều mỏi cả. Có khi nào... Hân Kỳ dần tỉnh lại, hốt hoảng khi nhận ra mình đang bị treo giữa không trung.
Một chiếc xe cẩu buộc treo dây trói cô lơ lửng ngoài vách núi.
Cúi người xuống là hố sâu vạn trượng, rơi xuống là chắc chắc tan xương nát thịt.
- Tống Nguyệt Nhu, không biết cô đã trở thành loại người nào rồi lại có thể chơi trò tàn độc đến như vậy.
Thấy cô vẻ mặt thất thần Tống Nguyệt Nhu cười phá lên đắt chí.
- Sao, giờ cô cũng biết sợ rồi à, cảm kích không, tôi đã rất lao tâm tổn lực để tìm chỗ "chôn" cho cô đấy. Nhìn đi, đẹp lắm đúng không.
Cô ta lại cười phá lên như một kẻ điên loạn.
Lấy lại bình tĩnh, Hân Kỳ đảo mắt nhìn lại thấy Vi Vi đứng phía sau của Tống Nguyệt Nhu.
- Cô không giữ lời, chẳng phải nói tôi xuất hiện sẽ thả con bé đi sao?
- Cô cũng thật là ngay thơ, lại nuôi một con ong béo bở như vậy, lại còn liều mạng vì nó nữa.
Vừa nói cô ta vừa vòng ra đằng sao, khoác vai Vi Vi. Bên cạnh đó Vi Vi liền trở mặt lộ ra nụ cười nham hiểm chưa từng thấy.
Hân Kỳ thật sự rất sốc, cô em mà cô hết lòng giúp đỡ lại đang tiếp tay với kẻ thù hãm hại cô.
Có chết cũng phải minh bạch, cô hít một hơi thật sâu hỏi Vi Vi lý do vì sao lại làm vậy.
- Vi Vi tôi hết lòng giúp đỡ cô bao năm qua, tôi cũng chẳng nhớ là mình làm gì đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-dung-noi-doi/1752386/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.