Tôi lâng lâng đi theo Quan Ứng Thư vào trong, dọc theođường đi liên tiếp có người lễ phép gật đầu, đương nhiên, tôi khẳng định chắcchắn rằng họ không phải chào tôi. Nhưng tôi bình thường cũng không thấy anh tara khỏi nhà mấy, cũng không biết có phải hay không nhân phẩm đàng hoàng tíchlũy tiếng tăm từ lâu rồi, hay bởi vì là khách hàng quen thuộc, cho nên ngườigặp người kính….
Tôi lén liếc mắt một cái, không chỗ nào không phải làtuấn nam mỹ nữ, đôi mắt nhỏ ẩn chứa vẻ thông minh kia không phải mị nhãn bayloạn mà chính là nếu nhìn thẳng vào nó, người ta sẽ cảm giác có một loại kínhsợ, đôi mắt chứa đầy tâm tư bên trong. Tôi cũng tò mò, suy nghĩ xem Quan ỨngThư cửa chính không ra cửa phụ không bước thế nào mà lại có được nhiều sự ưu áinhư vậy, hay là muốn chứng minh chế độ xã hội chủ nghĩa vẫn không thể thoátkhỏi thói quen đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài thượng lưu.
Vừa ngồi vào ghế lô tôi mới phát hiện Trúc Diệp đã ởđây từ lúc nào, ngồi bên cạnh là Lý Quân Thành đang giơ sâm banh với ý muốnchào tôi., thỉnh thoảng nghe được Lý Quân Thành bất mãn nói : ‘Ôi chao ôi chaoôi chao, Lôi Tử cậu đây rõ ràng là phóng thủy, người mù đều nhìn ra được.”
Trúc Diệp trực tiếp bắt đầu, lao xao ồn ào: “ Lại đâylại đây, tôi sẽ đem bọn họ đánh đến hoa rơi nước chảy không còn chỗ trốn.”
Điều ấy tôi kỳ thực hoài nghi, tuy nói chúng tôi lúc ởkí túc xá là Đông Phương Bất Bại thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-cung-toi-vui-buon/2387923/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.