“Ngày đó em cùng Vương Kỳ chỉ là uống chút rượu tự ônchuyện, không có việc gì cả, tại sao anh lại chuyện bé xé ra to như vậy?” Tôirốt cục cũng có cơ hội đi ra khỏi cửa phòng, đi vào nhà ăn. Người ngăn chặn tựdo của tôi đang ngồi cách đó không xa Quan Ứng Thư, hắn thì thản nhiên uốngcanh, còn tôi thì kích động không yên.
“Anh biết.” Hắn trả lời ngắn gọn.
Tôi gần đây hay nóng nảy: “Biết sao? Anh biết như vậymà còn đổ oan cho em? ! Anh chỉ biết đen mặt cãi nhau với em thôi!”
Dường như là chưa thấy bộ dạng tôi giận dữ bao giờ, dìLưu ở phòng bếp đang định bước ra có chút do dự.
Đại BOSS quả nhiên là người nhìn quen sóng to gió lớn,vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi, tiếp tục ăn cơm.
Tôi tức giận đến phất tay áo mà đi. Còn tưởng hắnkhông tin tôi, hóa ra là cố ý vu oan, kiếm cớ bới móc!
Trong tay phải cầm được con át chủ bài, mới có thể chủđộng ngả bài.
Tôi ở thư phòng Quan Ứng Thư lưu luyến không rời, hắnmới chịu ngẩng đầu: “Làm sao?” Không thấy có tí tẹo tổn thương nào từ thái độkieu ngạo phách lối vừa rồi của tôi, khiến tôi thấy thất bại thật sự.
“Em muốn đi làm.”
“Vì sao?” Hắn hỏi rất tự nhiên, hình như còn hơi hơicau mày.
“Vì sao? ! Vì sao em bị giam lỏng tại mấy căn phòngnày? Em không làm sai việc gì!”
“Huống hồ em muốn cố gắng làm việc, để hoàn thành sổsách sớm!” Tôi định tìm nhiều lý do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-cung-toi-vui-buon/2387852/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.