“Anh cùng cô ấy nói gì vậy?” Vừa ra khỏi bệnh viện tôiliền khẩn trương hỏi hắn.
“Không có gì, em không phải nói muốn ăn cháo sao? Đithôi.” Thái độ đánh trống lảng của hắn càng làm cho tôi có nhiều nghi ngờ.Chẳng lẽ vừa rồi đã xảy ra một trận ầm ỹ sao? Tuy rằng tôi đối với Tần Y Y cũngkhông phải dễ dàng dứt bỏ oán niệm sâu đậm, nhưng dù gì cũng là cùng huyếtthống, Quan Ứng Thư lại là người quan trọng nhất với tôi, hai người ấy nếu nhưkhông đội trời chung, tôi hiển nhiên sẽ rất khổ sở .
“Em biết lúc trước là cô ta không đúng, nhưng mà tấtcả đều đã trôi qua, hơn nữa hiện tại bố mẹ anh rất vui vẻ hạnh phúc…Anh cũngkhông thể đại nhân đại lượng được sao, không so đo hiềm khích trước kia, khonghận cô ta nữa.”
Nói xong câu cuối cùng chính bản thân tôi cũng có chútkinh ngạc, vì sao tôi lại bất công như vậy, bọn họ một người đã vươn tay cứugiúp tôi trong hoàn cảnh cùng quẫn bất lực nhất, một người vứt bỏ không thèmđếm xỉa tới tôi mấy chục năm trời, thế mà giờ đây chỉ vì cái chữ huyết thống vôhình nào đó mà tôi trở nên trắng đen không rõ ràng, chẳng phân biệt nổi thiệnác điên đảo sao?
Hắn cũng không trả lời ngay, chần chừ trong chốc látmới đáp: “Buổi tối chúng ta nói chuyện sau.”
Tôi vô cùng nhạy cảm, lập tức hiểu được hắn đang lậplờ che giấu cái gì đó, trong lòng có chút sợ hãi, chẳng lẽ trận gió lốc này, dùsớm hay muộn cũng không thể tránh khỏi sao?
Buổi tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-cung-toi-vui-buon/2387825/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.