Buổi tối tiếp tục chiến tranh lạnh, tôi rối rắm hơnnửa ngày mới không tình nguyện mở miệng: “Ôi chao, lấy giúp em cái áo ngủ.”Thóa mạ chính mình mấy trăm lần, phương thức tiếp cận như vậy thật sự không có tí kỹ thuật nào cả. Nhưng mànếu giải thích thêm nữa, sẽ càng có ý giấu đầu lòi đuôi.
Nào biết hắn lại thật sự hiểu lầm ý của tôi, đánh rắnmen theo côn, một người luồn lách thì tiến vào được…
“Em muốn lấy áo ngủ, anh đưa cho em là xong, còn chạyvào đây làm gì?” Tôi đứng cách đằng sau lớp hơi nước dày đặc trừng mắtvới hắn.
Nhìn không rõ được vẻ mặt của hắn, đột nhiên một cáitay dài lấy tốc độ sét đánh vồ tới.
“Này này này, anh buông ra, anh, tên hỗn đản này, anhlà đồ cầm thú!”
“Đừng đừng đừng, ôi chao, tay anh, lấy ra mau…”
“Em chưa từng thấy anh không biết xấu hổ như vậy ,ách… Nhẹ chút, anh là đồ cầm thú!” Tôi bám lấy bờ vai của hắn, sợ rằng nếu kíchđộng một cái sẽ bị ngã chỏng vó.
Chung quy là thể lực cách xa, tôi chống cự không nổi chỉcó thể để hắn hành hạ. Trong lòng chỉ tích lại đầy sự xấu hổ, rõ ràng nắm chặttay kêu gào dù chết cũng không thể chỉ vì cái vỏ bọc đường mà dao động, nhưngmà cứ động tình là lại hét to… Tôi đành vô sỉ biện bạch với tiểu bảo bảo trongbụng: tiếng đó không phải là do mẹ phát ra, thựcsự không phải là do mẹ phát ra …
Hắn luôn luôn không biết xấu hổ, phạm tội cầm thú nhưvậy nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-cung-toi-vui-buon/2387814/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.