Tuy bị người ta mắng chửi không tiếc lời, ngày hôm sautôi vẫn ngoan ngoãn thức dậy đúng giờ, chuẩn bị bữa sáng ổn thoả xong xuôi. Mỗikhi tên Quan Ứng Thư này tỉnh giấc, cho dù mới sáng tinh mơ, chỉ cần tôi phaquá nhiều cà phê hoặc thiếu một loại cà phê, hắn sẽ sẵn sàng phơi cái bộ mặtcau có đen kịt ấy cho tôi xem cả ngày…
Dù làm tốt công việc tôi cũng không dám kể công, cứnghĩ đến khoảnh khắc bị răn dạy là tôi đã nước mắt giàn giụa rồi = =
Đầu heo lười biếng Trúc Diệp kia vẫn còn đang rầm rĩtrong ổ chăn không muốn thức dậy, tôi cũng lười nên lại một lần nữa dây dưa trêngiường với cô ấy, đành để lại vài chữ rồi trực tiếp thu dọn hành lý sau vậy.
Nếu đại BOSS phiền lòng vì tôi, mà đây lại là nguyệnvọng từ lâu tôi đã ấp ủ trong lòng, thì tôi thà quyết tạm thời coi như khôngthấy, dù thế nào ngày mai tôi cũng muốn về nhà thăm bà nội.
Nói chung quốc khánh đã qua rồi, hiện giờ người rakhỏi nhà không còn nhiều như trước nữa. Tôi rất dễ dàng mua được vé xe chạyđường dài mà người bình thường phải xếp hàng mất hàng tiếng đồng hồ vào ngày lễmới mua được.
Xe chạy suốt năm giờ! Thời gian qua tôi luôn ngồi xelửa, nhưng vì đã lỡ chọc giận Quan Ứng Thư, tôi nghĩ sau này tôi chỉ còn đườngnuốt đạn mới có thể chuồn ra khỏi nhà được. Thực ra tôi cũng biết bản thân đanglừa mình dối người, thỉnh thoảng tôi giống như một đứa trẻ mắc lỗi, à, lại cólúc giống một chú chó nhỏ, cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-cung-toi-vui-buon/114012/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.