Hôn lễ vừa kết thúc, bọn trẻ cũng thấm mệt vì nô đùa, bây giờ cô và Mộ Thiên Hàn đang kiểm tra lại mọi thứ sau đó chuẩn bị đưa bọn trẻ về tổ ấm hạnh phúc thì mới phát hiện ra tiểu Điềm không có ở khu vực an toàn, con bé mất hút chỉ để lại chiếc giày bẩn ở dưới sàn trước đại sảnh tiệc cưới
_Mộ chủ tịch, tiểu Điềm không thấy ở đâu nữa
Phàm Mặc Mặc hoảng sợ nhìn xung quanh, bàn tay run rẩy báu vào cổ tay anh hoang mang
Ở một góc tối gần đó...
Nham Nguyệt Du sắc mặt u tối đang thả hồn nhìn tiểu Điềm nghịch vài bông hoa bị rớt dưới nền đất lạnh, ả ta nhìn cái bớt ở sau vai trái con bé, vào năm đó do quá phóng túng với nhiều người đàng ông cho nên cũng không biết đã sinh ra tiểu Điềm là cốt nhục của ai, ả bỏ con bé ở nghĩa địa nào ngờ định mệnh trớ trêu Phàm Mặc Mặc nhặt được đem về nuôi dưỡng
_Tại sao mày lại có cái bớt xấu xí này? Một đứa trẻ không biết là con của tên đang ông nào...đồ bẩn thỉu...sao tao lại sinh ra thứ dị hợm như mày...hừm...
Nham Nguyệt Du túm tóc tiểu Điềm làm con bé đau quá khó ré lên, bốn tuổi Điềm Điềm đủ nhận thức người mẹ thật sự này không đặt tình thương cho mình, con bé nhớ mẹ Mặc nhưng mãi mãi mẹ Mặc cũng không phải máu mũ với mình
_Tao là mẹ của mày, hiểu không? Chỉ là không biết thằng đàng ông nào là bố mày thôi, ranh con...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-co-quyen-sung-em/2161496/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.