Phàm Mặc Mặc trút bỏ lớp quần áo bụi bẩn để đi tắm, cô vẫn không hay biết cái người cô sợ chạm mặt nhất trên đời giờ đây một lần nữa nhìn ngắm cơ thể trần trụi của cô một cách tùy tiện mà cô không hay biết. Mộ Thiên Hàn chớp hàng mi cong buồn, u khuất nhìn cô không rời, anh vẫn nhớ rất rõ mùi hương trên cơ thể này từng đường cong cùng dư vị quen thuộc không làm sao lầm lẫn với ai dù nhiều năm anh cố tìm trên cơ thể người phụ nữ khác vẫn không tài nào động lòng hoang lạc được
_Tiểu Điềm...Để mẹ tắm, nha đầu con ra ngoài đi
Phàm Mặc Mặc giật cái khăn từ bàn tay phía sau, hàng ngày tiểu Điềm vẫn thích thú tắm cùng mẹ mỗi tối có lẽ do thói quen này nên cô không đề phòng người đằng sau đang chuẩn bị ôm lấy cô
_Tiểu Điềm...Điềm...
Cô mất bình tĩnh run giọng, cô nhận ra bàn tay đưa khăn cho cô rất to, trên tay người này còn đeo nhẫn ở ngón áp út, những ngón tay thon dài rất quen thuộc cho đến khi cô lấy hết can đảm xoay người lại...cô nghĩ đã có kẻ biến thái muốn hại cô...
_Mộ...Mộ...ngài...chủ...
Phàm Mặc Mặc chết đứng nghe lồng ngực mất đi nhịp đập, mặt cô tái nhợt mất máu tâm trí hoảng loạn quên mất bản thân đang lõa thể trước mặt người đàng ông ngỡ lạ mà quen sau bốn năm xa cách, cô không tài nào nói gì được, hai mắt long lanh chỉ biết nhìn như hóa tượng cả thân người gần như mất đi linh hồn, khô cằn trơ ra không còn nhận thức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-co-quyen-sung-em/150809/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.