Chương trước
Chương sau
Phàm Mặc Mặc trút bỏ lớp quần áo bụi bẩn để đi tắm, cô vẫn không hay biết cái người cô sợ chạm mặt nhất trên đời giờ đây một lần nữa nhìn ngắm cơ thể trần trụi của cô một cách tùy tiện mà cô không hay biết. Mộ Thiên Hàn chớp hàng mi cong buồn, u khuất nhìn cô không rời, anh vẫn nhớ rất rõ mùi hương trên cơ thể này từng đường cong cùng dư vị quen thuộc không làm sao lầm lẫn với ai dù nhiều năm anh cố tìm trên cơ thể người phụ nữ khác vẫn không tài nào động lòng hoang lạc được
_Tiểu Điềm...Để mẹ tắm, nha đầu con ra ngoài đi
Phàm Mặc Mặc giật cái khăn từ bàn tay phía sau, hàng ngày tiểu Điềm vẫn thích thú tắm cùng mẹ mỗi tối có lẽ do thói quen này nên cô không đề phòng người đằng sau đang chuẩn bị ôm lấy cô
_Tiểu Điềm...Điềm...
Cô mất bình tĩnh run giọng, cô nhận ra bàn tay đưa khăn cho cô rất to, trên tay người này còn đeo nhẫn ở ngón áp út, những ngón tay thon dài rất quen thuộc cho đến khi cô lấy hết can đảm xoay người lại...cô nghĩ đã có kẻ biến thái muốn hại cô...
_Mộ...Mộ...ngài...chủ...
Phàm Mặc Mặc chết đứng nghe lồng ngực mất đi nhịp đập, mặt cô tái nhợt mất máu tâm trí hoảng loạn quên mất bản thân đang lõa thể trước mặt người đàng ông ngỡ lạ mà quen sau bốn năm xa cách, cô không tài nào nói gì được, hai mắt long lanh chỉ biết nhìn như hóa tượng cả thân người gần như mất đi linh hồn, khô cằn trơ ra không còn nhận thức, từ sâu nơi khóe mắt chảy ra hai hàng nước ấm, cánh môi run bần bật đang bị cô cắn đến sắp chảy máu
_Lần nào gặp tôi em cũng loã thể kiểu này...
Mộ Thiên Hàn băng lãnh kề sát cô, vòng tay nâng eo cô kéo về phía mình, trông khoản cách quá gần hơi thở nam tính thân thuộc cùng hành động thô lỗ giữ chặt cơ thể trần trụi của cô làm cô giật mình bừng tỉnh, bốn năm trôi qua câu nói đầu tiên anh dành cho cô có phải mang theo sự khinh bỉ làm cô đau đến xé lòng
_Em đã sinh cho tôi tận ba đứa trẻ, muốn giấu kín suốt đời hay sao? Hả...
Anh xoa đầu cô, tay vuốt những ngọn tóc ướt mem sang một bên, ánh mắt lướt trên cơ thể gầy xanh xao, bao năm qua anh chưa từng nhìn người phụ nữ nào ở cự ly gần như vậy, người đầu tiên là cô cảm giác vẹn nguyên vẫn như ngày ấy
 
 
_Tôi...tôi...
Phàm Mặc Mặc ái ngại chống tay trên ngực áo anh, yếu mềm không dám khán cự, cô chỉ sợ bản thân nghèo khổ không có đủ tiền đền chỗ ngực áo nhăn nhúm bị mình vò chặt, cô chỉ biết ngốc nghếch lắc đầu cố gắng thoát khỏi vòng tay đang siết chặt, trông bộ dạng hiền lành quá ngốc nghếch, anh nhìn mà xao lòng xót xa...sự vất vả khi phải nuôi ba đứa con hằng lên cử chỉ lúng túng hiện giờ
_Ba đứa...ba đứa bé...chúng...chúng...
Phàm Mặc Mặc vẫn chưa hết nghẹn ngào, cô lắp bắp muốn nói rất nhiều nhưng cổ họng cứ nghẽn lại kiểu như có vật cứng chặn họng không thể giải thích được sự việc không mong muốn bốn năm trước, Mộ Thiên Hàn cởi áo sơ mi khoát lên người cô che đi cơ thể mỏng manh đang run lạnh, thái độ sợ sệch này cho thấy trong suốt ngần ấy năm cô chắc chắn không hề phóng túng với bất kỳ người đàng ông nào và anh hiện giờ tự cho mình quyền ghen tuông vô cớ trên cơ thể cô
_Không ai chịu nhận làm bố ba đứa trẻ hay sao?
Biết rằng cô trong sạch, ba đứa trẻ do cô sinh ra là cốt nhục của anh, nhưng anh vẫn ngang ngược hỏi làm cô càng đau hơn, cảm giác bị xúc phạm nặng nề cô nghe cõi lòng tan nát còn gì đau hơn khi nghe những lời đó từ chính miệng anh, bàn tay yếu ớt run rẩy rốt cuộc vì lời nói nặng nề mà sinh ra hành động mạnh mẽ, cô gián lên gương mặt thanh tú của anh một cái tát...một cái tát thật đau để đổi lại những khốn khổ của cô trong suốt thời gian qua
_Khốn nạn...
Cô đã khóc nước mắt thi nhau tuông trào, bàn tay vừa gây chuyện bây giờ thu lại, nắm chặt cáo áo sơ mi anh ban phát trên người cô, nếu không phải tình thế ép buộc cô đã cởi nó trả cho anh và yêu cầu anh đi đi và đừng làm phiền cuộc sống của mẹ con cô nữa, vì cô đã ngốc nghếch yêu anh từ giây phút năm đó đó nên mới đớn đau mang thai cho anh...khổ sở bị dèm pha sinh ra bọn trẻ mà chưa hề cần anh chịu trách nhiệm, bây giờ anh còn tìm cô gặng hỏi sinh nghi.
_Phàm Mặc Mặc...
Mộ Thiên Hàn vuốt nhẹ chỗ rát buốt trên khuôn mặt điển trai, nơi gò má hằng lên mấy dấu tay đỏ, anh liếc mắt nhìn cô chưa có ai dám hành xử như thế với anh, hôm nay cô đúng là to gan, nhìn anh giận dữ và đáng sợ chết chóc cô không chút sợ hãi cương quyết nhìn anh như thách thức
_Phải đó tôi đã qua đêm với rất nhiều đàng ông, hàng đêm đếm không xuể vậy liên quan đến ngài sao? Thân phận cao quý của ngài thật sự không xứng với tư cách rẻ mạt chút nào
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.