Chương trước
Chương sau
Trời mùa đông tuyết dày đặt trên khắp con đường, tiết trời lạnh đến cắt da cắt thịt, Phàm Mặc Mặc chỉ khoát áo mỏng mong manh, cố gắng rửa nốt đống chén bát cao ngút đổi lấy vài đồng bạc lẽ trừ nợ, do cuộc sống chật vật phải nuôi ba đứa con cô đã vay mượn khá nhiều, cô không còn biết đến cái lạnh cứ quần quật rửa đống bát đĩa với thau nước sắp đóng thành nước đá. Ở nhà hàng 5 sao sang trọng, sau khi khách hạng sang ăn xong một bữa tiệc xa xỉ, cô nhìn ngó một cái bàn vương giả, nơi số thức ăn thừa gần như còn nguyên
_Ông chủ, chỗ thức ăn thừa đó cho tôi xin được không?
Phàm Mặc Mặc rụt rè nói nhỏ, ngỏ ý muốn xin và rất sợ ông chủ không cho phép
_Nói lại xem, tôi không nghe rõ lắm
Ông chủ nhà hàng 5 sao bụng phệ đầu hói có vẻ mặt dâm đãng liếc khắp người cô, còn thuận tay vỗ mông cô một cái, mấy ngày nay cô ở đây rửa bát trừ nợ nên ông ta có ý định gạ gẫm cô trừ một khoản nợ nữa
_Ông chủ, cho tôi số thức ăn thừa đó được không?
Phàm Mặc Mặc đỏ mặt nhìn lão già đê tiện, nếu cô la lên nói rằng ông ta vỗ mông cô thì số thức ăn thừa đó cô sẽ không xin được và các con cô sẽ bị đói, bọn trẻ sẽ rất đáng thương nhìn các con sống thiếu thốn cô đau như cắt lòng, cô thà để bản thân đói rách chứ không để ba đứa trẻ đói sữa ngày nào
_Được chứ...hehe..
Ông chủ biến thái vỗ mông cô một cái nữa rồi mới chịu cho cô xin số thức ăn thừa còn sót lại, nhưng thật ra ông ta đến gần cái bàn nơi cô xin thức ăn cố ý hất một số thức ăn ngon xuống đất cho con chó quý to mập của mình ăn thoả thích sau đó mới chừa lại một phần nhỏ xíu cho cô
_Mình nhịn cũng được chỉ cần các con được no.
Cô mím môi, cố gắn lấy thật nhanh những thức ăn còn lại, có một đĩa mì rơi xuống đất, cô cúi xuống nhặt nhanh nhưng ngay lập tức bị con chó to mập cắn vào cổ tay.
 
 
_A...ui da...tay của mình...
Phàm Mặc Mặc cắn môi, mi mắt thấm nước nhìn dấu răng trên tay, trông lúc đó có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào đi đến cái bàn nơi cô đang ngồi hụp xuống, vị khách này bỏ quên áo khoát nên quay lại lấy
_Chẳng phải là Phàm Mặc Mặc hay sao?
Rose nhận ra cô gái đang ôm cổ tay bị chó cắn ngồi dưới sàn cầm một túi thức ăn thừa chính là cô, người làm ấm giường của Mộ thiếu bốn năm trước, nhưng rồi cô ta chỉ im lặng bỏ đi, vì theo lệ thường đại boss đã nói không bao giờ gặp lại cô cho nên thuộc hạ này cũng không rảnh lo chuyện bao đồng
Lúc về khu nghĩ dưỡng của Mộ Thiên Hàn, Rose tính tình thường rất nhiều chuyện càng không thể giữ bí mật quá lâu, cho nên phải lôi Lục Tề ra nhiều chuyện
_Lục Tề, anh mau ra đây...
_Chuyện gì? Mộ chủ tịch mà biết tôi và cô lén lút nhiều chuyện thì xem như...xong...tiền đồ vứt luôn
Lục Tề nhìn trước nhìn sau xem xét, anh ta tuy cũng nhiều chuyện không kém nhưng mà cẩn thận hơn Rose một chút
_Anh biết tôi vừa gặp ai không?
_Ai? Gặp trai à??? Vớ vẩn...
_Anh còn nhớ cô người hầu mà Hoa thiếu đem đến làm ấm giường cho Mộ chủ tịch của chúng ta không? Phàm Mặc Mặc đó...tôi vừa gặp cô ta ở nhà hàng lúc nãy chúng ta cùng Mộ chủ tịch ăn tối, trông bộ dạng cô ta thật thảm trời lạnh mà ăn mặc phong phanh, còn đi xin thức ăn thừa vừa bị ông chủ sàm sỡ đã vậy còn bị một con chó to cắn vào cổ tay lúc lấy thức ăn...ôi trời bộ dạng bẩn thỉu làm sao, bởi vậy Mộ chủ tịch của tôi mới không bao giờ để cô ta gặp lại, bốn năm rồi đó...
 
 
Rose vừa kể chuyện vừa diễn tả hành động ông chủ bụng phệ lúc nãy sàm sỡ Phàm Mặc Mặc ra sao
_Uiiii...kệ chuyện đó đi, hay là chúng ta vào phòng đi ha...cô diễn tả sinh động quá tôi cũng muốn...mà kiểu như cô nói thì 100% Phàm Mặc Mặc đó cùng ông chủ kia đã ứ á rồi nhỉ???
_Chuẩn luôn, tôi cũng nghĩ vậy, nhìn cô ta là biết rồi
Rose ôm cổ Lục Tề ưng thuận, cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt ham muốn hết sức còn dìu nhau đi vào phòng, cả hai không biết Mộ Thiên Hàn đã nghe tất cả mọi chuyện
Sáng hôm sau...
Alvin là bạn rất thân của Mộ Thiên Hàn, anh cùng Ninh Kỳ đã có mặt từ sớm, Ninh Kỳ là thuộc hạ được việc và kín tiếng hơn Rose và Lục Tề, cho nên được anh tin tưởng hơn, họ có nhiệm vụ tìm ra nơi ở của Phàm Mặc Mặc. Nhưng trong chuyện này là Alvin chủ động đi tìm, thật ra về phía Mộ Thiên Hàn anh vẫn chưa có động tĩnh về câu chuyện hôm qua khi vô tình nghe kể về cô.
_Ninh Kỳ à..., cả gia đình Phàm tiểu thư đó có thật là đang sống ở khu ổ chuột cách công viên gần đây không xa không? Tự dưng tôi cũng muốn một đêm...
Alvin cố tình nói lớn cho lời nói lọt vào lỗ tai ai đó, chuyện hệ trọng không thể chậm trễ, đã bốn năm rồi lần vô tình nghe ngóng này không biết ai đó có bận tâm không? Mộ Thiên Hàn hút hết điếu thuốc trên môi, mặt mày sáng sớm đã không có mùa xuân, không tí xúc cảm nào cả
_Với gia cảnh của Phàm tiểu thư đó, có lẽ sẽ chấp nhận một đêm của anh đó...
Ninh Kỳ cũng nói lớn, cô được Mộ Thiên Hàn trọng dụng ưu ái nên nghe đến chuyện cô hầu gái cũ đã bị chôn vùi bỗng được khơi dậy thì không vui, trong đường tình trường có người phụ nữ nào ở bên cạnh Mộ Thiên Hàn mà không đấu đá tranh giành?
_Tại sao lại là con hầu nghèo khổ đó, nhưng mà không sao chuyện cũ rồi mà chỉ cần Alvin đừng nhắc đến nữa, mình luôn chờ đợi một ngày Mộ chủ tịch để ý mình
Ninh Kỳ thật sự rất buồn bực, nhưng nhìn vẻ mặt không quan tâm của boss lớn cô yên tâm phần nào, với anh không biểu lộ nào trên gương mặt thể hiện sự quan tâm bản thân vẫn tâm đắt một câu nói
_Cho dù cô ta có ở trước mặt tôi thì một cái nhìn cũng không đến lượt cô ta đâu
Mộ Thiên Hàn lớn tiếng uy nghiêm, chân mày kiếm khẽ chau lại, cõi lòng sắt đá quá vô tình tuy vậy anh sẽ cho người đem chi phiếu đến nhà cô vào một ngày không xa...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.