_Hức... 
Không hiểu sao Lâm Tương Y oà khóc to, mỗi lúc nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, cô cắn chặt khóe môi nghiêm cấm nước mắt không được rơi trước mặt hắn, nào ngờ được chúng phản lại cô cứ từ hai khóe mắt tràn trề lăng xuống, không dám nhìn người đàng ông trầm tư hút thuốc, cô tủi nhục mở cửa rời đi, ngay lúc này đây người nào đó đứng bật dậy ôm lấy cô xoay người lại, ép sát người cô vào cửa, hắn nâng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, trong lòng bất ổn, cô ngây dại cố gạt nước mắt ai muốn để hắn thấy cô yếu đuối chứ 
_Vì tôi ghen, vì tôi quá yêu em, yêu em đến phát điên, tôi không chấp nhận được Đường Vũ Phùng theo đuổi em 
Hoa Trạch Siêu khóa hai tay cô lên cửa, lạnh lùng khó chịu gầm gừ, mặt đầy sát khí nhìn về phía cô, đắm chìm trong đôi mắt là sự tiếc nuối, bực tức, giận dữ tâm tình của bệ hạ đang không vui, chỉ vì cô mà tâm tình như thế đó, đe dọa cô hắn cũng không muốn đâu, cô khóc hắn còn thấy phiền hơn, là hắn không hiểu còn ức hiếp cô, ánh mắt lúc mắng chửi đằng đằng mây đen xám xịt, vậy mà lôi cuốn đến chết người 
_Tôi làm sao biết thầy Đường đó thích mình. Tôi ngăn được sao? Đem trao thân cho một kẻ như anh, ghen tuông vô lý, chi bằng để tôi đi anh tha hồ tìm người khác thế chỗ, tôi hận, tôi ghét anh... 
_Bịch...bịch.... 
Lâm Tương Y oán trách, cô đã phải khổ sở thế nào? Hắn bỗng dưng bực tức trút lên đầu cô, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-co-quyen-nguoc-em/748678/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.