Sau một trận dữ dội hôm qua ở Tập đoàn, Hoa Trạch Siêu đưa cô về biệt thự tiếp tục cưng chiều đến tận sáng, cả hai ôm nhau ngủ quên cả công việc, học hành...thời gian cứ như đang dừng lại 
_Tiểu Y, 1 giờ trưa rồi, không muốn đi học hay sao? 
Hoa Trạch Siêu nhìn con sóc nhỏ ngủ mê say đến quên cả giờ học, lần đầu tiên hắn thấy cô như vậy, có việc gì còn hơn việc học mà cô bỏ mặc thế này, ánh mắt ngọt ngào xúc động nháy một cái, miệng lưỡi theo đó tìm ngực cô cắn trêu, hắn chui vào đống chăn mềm muốn cùng cô làm chuyện đại sự 
_Hoa tổng, để nó ngủ, hành tôi chết được, đứa con này thật là giống anh từ tỏng trứng, buồn ngủ chết được hừm... 
Lâm Tương Y không mở mắt nổi, từ lúc mang thai tâm sinh lý của cô thay đổi rất nhiều, phần vì phải che giấu nên tâm trạng càng trở nên nhạy cảm và mệt hơn, cũng may người nào đó mãi mê cắn gặm nên không thèm nghe ngóng nếu không đấy chắc là tin giật gân 
_Tôi đã nói là đèn đỏ đang kéo dài mà sao anh bướng quá vậy? Tránh ra...chết mình lảm nhảm gì vậy??? 
Cô tung ra khỏi đám chăn mền đứng dậy, tình trạng không váy áo tự dưng đứng như trời trồng vì những điều lỡ lời, hắn đang sũng nịnh cô bị mất hứng cau có leo xuống giường bế cô trở lại vị trí cũ 
_Tiểu Y, em làm sao vậy? Nhớ ra muộn giờ học rồi hả? Vậy ở đây luôn đi, chúng ta 
_Không mà...Hoa tổng...tôi đói...đói chết được...tôi muốn ăn đường...ăn đường...mang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-co-quyen-nguoc-em/748662/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.