Lâm Tương Y tỉnh giấc, cô mở mắt nhìn lên trần nhà, đều là một màu trắng, vẫn chưa kịp ý thức, cô nhíu mày ôm đầu ngồi dậy, trên tay có gắng ống truyền nước, do sơ ý cô làm ngã cây dẫn ống truyền nước tạo nên tiếng động lớn 
_Ầm... 
_Lâm tiểu thư cô tỉnh rồi, thật may quá 
Hải Đan mừng rỡ vội đến gần cô, sau hai ngày mê man cuối cùng cô cũng đã tỉnh, sức khỏe bắt đầu tốt hơn, tuy rằng trên người là nhiều cục băng to tướng với nhiều vết thương, trên khoé môi vẫn còn một đốm bầm tím 
_Sao cô không nói gì hết vậy? Có phải tinh thần của cô còn hoảng sợ? 
Hải Đan thoáng lo lắng, đại thiếu gia đã dặn phải chăm sóc cô cho cẩn thận khi hắn đi giải quyết Mộ Phong Tước, bây giờ cô đã tỉnh nhưng thần sắc rất kém trên mặt luôn lo lắng thế này thì quả là chuyện đáng lo 
_Tôi không sao... 
Lâm Tương Y chỉ nói vỏn vẹn ba chữ, sau đó cô im lặng nằm xuống giường không nói không cười, cũng không hỏi hang chuyện về mấy ngày trước 
_Cô thật sự ổn chứ? Cô còn nhớ chuyện đã xảy ra không vậy? 
Hải Đan hỏi lại lần nữa, nhìn thái độ mơ hồ dửng dưng của cô rất kỳ lạ, thường ngày gặp chuyện chẳng phải cô rất lo lắng luôn miệng hỏi về hắn hay sao 
_Cũng vì tôi nên mọi chuyện mới như vậy, nếu tôi còn tiếp tục ở gần Hoa tổng thì có ngày mọi chuyện còn khủng khiếp hơn, thật sự quá nguy hiểm, có khi còn ảnh hưởng đến mạng sống của anh ấy 
Lâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-co-quyen-nguoc-em/748650/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.