Chương trước
Chương sau
Bệnh viện...

_Tôi không muốn nhìn thấy cô

Khiết Nhược Đan nằm trên băng ca thều thào, hai mắt lúc nhắm lúc mở vẫn không bao giờ thôi ghét cô, Vương Lục Hy vẫn theo sát hắn và ả ta, cô nán lại chịu mọi sự sĩ nhục không phải vì muốn mình được minh oan mà cô chỉ đơn thuần không muốn sinh linh bé bỏng gặp chuyện

_Khiết Nhược Đan cả cô và đứa bé nhất định không sao...

Vương Lục Hy ngốc nghếch đâu ngờ chỉ có mình cô là có đầu óc đơn giản và tâm hồn vô tư, người khác thì không bao giờ nghĩ như cô và nhất là loại người như Khiết Nhược Đan khi quá tham vọng mọi thứ cô muốn ra sức giải thích đều bằng thừa, Khiết Nhược Đan nhất định cho mọi chuyện là hoang đường và dùng mọi cách để dìm hết những điều tốt đẹp cô muốn tốt cho cả ba, cô luôn nghĩ mình chỉ là người hoàn tất hợp đồng hôn nhân còn chuyện lỡ có tình cảm với hắn là ngoài ý muốn và tâm tư nên giữ kín vì hắn dành cho một người khác đó là Khiết Nhược Đan, còn ả ta thì nghĩ khác ả không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai động đến tình yêu của bản thân mình

Buổi chiều đen tối cùng mưa giông kéo đến, Phong Thượng Đằng ngồi thẩn thờ nhìn Khiết Nhược Đan yếu ớt nằm trong phòng hồi sức, hắn nhìn đăm chiêu về một phía khi biết tin đứa bé trong bụng cô ta đã không còn, hắn nhìn người hắn yêu thoi thóp trên giường bệnh mà lòng đầy oán giận và người hắn ghét nhất và không muốn nhìn thấy mặt là Vương Lục Hy, tình hình của Khiết Nhược Đan vẫn đang diễn biến rất xấu

_Đi khỏi đây đi

Hắn nắm chặt tay thành nấm đấm, cô vẫn lặng lẽ đứng nép ngoài cửa nhìn vào trong, cô run rẩy cả thân người như muốn ngã quỵ nhưng vẫn nán lại trước cửa phòng bệnh, lặng lẽ nhìn hắn, nhìn cái cách hắn trừng phạt cô từng đợt đau đớn xát muối vào vết thương vô tình nơi đáy tim, ánh mắt lãnh khốc u khuất luôn ám ảnh cô, hắn đã rất muốn trừng phạt cô bằng một cái chết tức tưởi nhất, nhưng không ...hắn sẽ còn hành hạ cô ghê rợn hơn nữa để thoả lấp những thứ mất mác trong lòng

_Làm sao mình giải thích với Đằng đây? Làm sao anh ấy tin....hức...sao mọi chuyện trở nên tồi tệ quá vậy?

Cô vẫn thẩn thờ trước cửa, hắn gằng giọng đuổi cô đi

_Tôi không có làm việc đó

_Đi đi...

_Là tôi quá yêu anh nên quyến luyến không muốn rời....thì ra tôi sai rồi, yêu một người không yêu chỉ nên đứng từ xa ngắm nhìn

Cô lại yếu lòng cho rằng mình sai, hay do một cảm xúc nào đó cô nhìn người ta dù đau khổ vẫn luôn ở bên nhau thì một loạt cảm giác xúc động chạy dài, lại tự trách bản thân tự tạo tình yêu rồi khóc đau khổ. Dù cho hắn có xua đuổi cô đến mức nào, dù đau khổ đến đâu cô vẫn quyết nán lại bệnh viện xem tình hình của Khiết Nhược Đan ra sao rồi mới chịu rời đi, hành động của cô là thật sự lo lắng và khác với suy nghĩ của một số người cho rằng cô đang giả tạo cười cợt trên nỗi đau của người khác

 
 
_Bác sĩ, cho tôi hỏi Khiết Nhược Đan có sao không?

Vương Lục Hy lo lắng tự ý đi gặp bác sĩ điều trị cho Khiết Nhược Đan trong khi hắn vẫn đang toan tính sẽ xử lý cô tàn độc thế nào

_Cô là ai? Đây là chuyện quan trọng tôi cần gặp người thân bệnh nhân

_Tôi là người thân của Khiết Nhược Đan, có gì xin nói với tôi, tôi rất lo lắng

Vị bác sĩ nhìn cô hồi lâu rồi quyết định nói ra vì trông cô thật thà không phải kẻ xấu còn về phần Phong Thượng Đằng, Khiết Nhược Đan cứ khư khư giữ chặt hắn nên hắn không rời đi được nữa bước

_Mấy hôm trước, tiểu Đan là bệnh nhân đặc biệt của tôi do cô ấy và tôi là bạn học thời trung học, cô ấy đến đây nhờ tôi kê đơn thuốc phá thai, tôi đã khuyên can và dặn dò rất kỹ....tôi nghĩ tiểu Đan cố ý không hiểu những nguy hiểm khi phá thai, về bệnh tình thì theo kết quả cô ấy uống thuốc phá thai cách thời gian ngã xuống đồi khoản nữa tiếng, do vậy ngã xuống đồi không phải là nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng cô ấy hiện giờ, tôi có nghe tiểu Đan nói cô ấy còn trẻ vẫn muốn tự do nên không muốn sống cuộc sống hôn nhân quá sớm, có lẽ suy nghĩ của cô ấy quá nông cạn để dẫn đến sự việc hôm nay

_Cái gì?...là do uống thuốc phá thai

_Tình hình của tiểu Đan rất xấu, mất máu quá nhiều, nếu có người truyền máu thì tốt quá, nhóm máu AB của cô ấy quá hiếm...

_AB sao? Hãy lấy máu của tôi

Vương Lục Hy mừng thầm vì phát hiện Khiết Nhược Đan có cùng nhóm máu với mình, cô sẵn sàng cho máu mặc kệ những gì ả ta gây ra cho cô

_Bác sĩ, hãy cứu đứa bé được không? Tôi rất hy vọng

Tôn Trác Kỳ đứng sau tấm rèm phòng bệnh nghe hết những gì học trò của mình nói về hồ sơ bệnh tình cho Vương Lục Hy nghe, anh lắc đầu cảm thấy nha đầu này ngốc quá

_Nha đầu này... anh không muốn lấy máu của em cứu một quân cờ ngu ngốc như Khiết Nhược Đan, kế hoạch lôi kéo cô ta uống thuốc phá thai làm hại đến em rồi

Tôn Trác Kỳ không đành lòng thực hiện cuộc lấy máu này, nhưng biết làm sao được,...anh không thể nói ra thoả thuận giữa mình và Khiết Nhược Đan lúc trước, cũng vì anh muốn chiếm tài sản nhà họ Phong còn Khiết Nhược Đan thì có thừa tham vọng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.