Bệnh viện...
_Tôi không muốn nhìn thấy cô
Khiết Nhược Đan nằm trên băng ca thều thào, hai mắt lúc nhắm lúc mở vẫn không bao giờ thôi ghét cô, Vương Lục Hy vẫn theo sát hắn và ả ta, cô nán lại chịu mọi sự sĩ nhục không phải vì muốn mình được minh oan mà cô chỉ đơn thuần không muốn sinh linh bé bỏng gặp chuyện
_Khiết Nhược Đan cả cô và đứa bé nhất định không sao...
Vương Lục Hy ngốc nghếch đâu ngờ chỉ có mình cô là có đầu óc đơn giản và tâm hồn vô tư, người khác thì không bao giờ nghĩ như cô và nhất là loại người như Khiết Nhược Đan khi quá tham vọng mọi thứ cô muốn ra sức giải thích đều bằng thừa, Khiết Nhược Đan nhất định cho mọi chuyện là hoang đường và dùng mọi cách để dìm hết những điều tốt đẹp cô muốn tốt cho cả ba, cô luôn nghĩ mình chỉ là người hoàn tất hợp đồng hôn nhân còn chuyện lỡ có tình cảm với hắn là ngoài ý muốn và tâm tư nên giữ kín vì hắn dành cho một người khác đó là Khiết Nhược Đan, còn ả ta thì nghĩ khác ả không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai động đến tình yêu của bản thân mình
Buổi chiều đen tối cùng mưa giông kéo đến, Phong Thượng Đằng ngồi thẩn thờ nhìn Khiết Nhược Đan yếu ớt nằm trong phòng hồi sức, hắn nhìn đăm chiêu về một phía khi biết tin đứa bé trong bụng cô ta đã không còn, hắn nhìn người hắn yêu thoi thóp trên giường bệnh mà lòng đầy oán giận và người hắn ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-co-quyen-ghet-em/3128583/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.