Rạng sáng hôm sau, lúc cô đau nhói chớp m mở mắt đã không còn nhìn thấy người đàng ông cô gọi là chồng trên hợp đồng đâu nữa, hắn bỏ mặc cô ở giữa đồng hoa trơ trụi, cô hốt hoảng co giò ngồi dậy, hai tay ôm váy áo xốc xếch rách nát
_Phong phu nhân...
Dì Tươi bước ra sau vườn, sắc mặt tái đi thương xót đêm tân hôn của cô gái mới lớn quá tàn độc, dì ái ngại cho tình cảnh lúc này, nhìn cô trơ trụi thê thảm, ngay cả đứng dậy cũng không bước nổi, mái tóc dài đến tận hỏm lưng rối bời ướt sương mai, thân người gầy guộc gần như loã thể nép vào những bông hoa hồng ẩn nấp
_Dì Tươi...
Vương Lục Hy không dám để dì Tươi nhìn thấy nước mắt của cô, là đêm tân hôn cô phải cố gượng cười xua tan nghi hoặc của dì Tươi, chuyện vợ chồng cô không muốn để lộ tâm tư ra bên ngoài
_Đại thiếu gia thật là ngang tàn, Con ổn chứ? Chỗ này...
Dì Tươi vuốt tóc cô quan tâm, dì khoát trên người cô cái áo ấm che đi cơ thể mỏng manh, cô đón lấy đầu khẽ lắc nhẹ, ánh mắt dịu dàng như nắng ban mai, cô chỉ cười không thổ lộ nổi niềm chua xót
_Con không sao, Thượng Đằng là chồng con...anh ấy...
_Nhưng đại thiếu gia không coi con là vợ, hay là con bỏ đi đi, bây giờ vẫn còn kịp
Dì Tươi cổ vũ cho cô, cô đứng dậy gắng gượng đi vào trong không một lời oán trách, cô còn nhớ ngày gả vào Phong gia, bố hắn có bắt cô thề độc
_Sống là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-co-quyen-ghet-em/151593/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.