Lâu Sở Nhi nhìn Lạc Phương Dật, tò mò mà hỏi một câu: “Nhưng tôi nghe nói em gái anh đã qua đời trong một vụ tai nạn đúng không?”
Lạc Phương Dật cười, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và ung dung. Thực sự có nhiều lúc Lâu Sở Nhi không thể hiểu nổi con người này. Nếu chỉ che giấu đau đớn ở một mức độ nào đó thì cũng không phải chuyện lạ. Nhưng đã gọi là con người thì đều là bằng xương thịt như nhau, không có chuyện không thể cảm nhận được đau đớn hay chấp nhận nỗi đau nghiền nát thân thể.
Thế nhưng Lạc Phương Dật đón nhận mọi thứ một cách bình thản đến kỳ lạ. Giống như thể những chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn. Cũng giống như việc đối diện với người mẹ luôn muốn đạp đổ mình, hắn lại bình thản như bản thân là người xem kịch không hề liên quan.
Kỳ lạ, rất kỳ lạ.
“Mẹ tôi rất yêu em gái tôi. Con bé rất đẹp, rất tốt bụng. Nhưng đáng tiếc đã qua đời vì một vụ bắt cóc.”
“Bắt cóc sao?”
Lâu Sở Nhi ngạc nhiên mà hỏi lại. Tin tức mà cô biết thì mọi người đều nói em gái của Lạc Phương Dật qua đời trong một vụ tai nạn, không hề nhắc đến chuyện bắt cóc. Xem ra là Lạc Bội La Na cố tình giấu nhẹm đi, không muốn ảnh hưởng đến các thế hệ nhỏ tuổi sống.
“Người bị bắt lẽ ra là tôi, bọn chúng muốn uy hiếp Ông trùm vì mối thù cá nhân. Nhưng sau đó lại không có cơ hội ra tay nên đã bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-cho-anh-den-bao-gio/2853888/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.