Phía ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót va chạm với sàn nhà, vang lên thật đều. Cánh cửa mở ra, Lâu Sở Nhi từ bên ngoài bước vào. Bộ váy đen đưa tang đã chuẩn bị từ trước như một lòng kính trọng cuối cùng dành cho Ông Trùm.
Lâu Sở Nhi bước vào, nhìn khung cảnh ảm đạm trước mặt, chỉ có thể lặng lẽ thở dài.
“Bà thật sự hận ông ta tới vậy sao?”
Ninh Ngọc Vi nhắm nghiền mắt, trên mặt thoáng một nét bi thương. Có lẽ người khác đều không biết. Trước khi Lạc Viên Khởi làm Ông Trùm, ông ta chỉ là một thiếu niên bị gia tộc vứt bỏ sống ở gác mái căn nhà bên cạnh Ninh gia. Ninh Ngọc Vi lúc đó cũng chỉ là một cô bé. Cả hai đều là những đứa trẻ còn nhỏ vô tình mà quen biết. Lạc Viên Khởi của lúc đó, đơn thuần lương thiện.
Ai biết được trong lòng đã ấp ủ một tình yêu, càng lớn thì tình yêu kia cũng đâm cái rễ thật sâu vào lòng.
Trước khi Ninh Ngọc Vi hận Lạc Viên Khởi, bà và ông ta đã từng là những đứa trẻ chơi với nhau rất thân thiết.
Nhưng tất cả đều chỉ là đã từng. Không cần quan tâm kỷ niệm đó đẹp thế nào, chỉ cần nó đứng trước hai chữ đã từng thì liền không còn chút ý nghĩa nào.
Lâu Sở Nhi bước tới, nhặt chén trà rơi trên đất lên, lấy một bông hoa hồng tím đưa đến trước mặt Ninh Ngọc Vi.
“Tôi không biết bà hận ông ấy đến mức nào. Nhưng đây là thứ ông ấy luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-cho-anh-den-bao-gio/2853861/chuong-32.html