Victor Nguyễn không ngờ trong trường hợp này Linh Đan vẫn lạc quan như vậy, thậm chí cô có thể cười. Nụ cười trong veo hồn nhiên của cô như ánh nẵng ban mai có thể xua tan cái ẩm ướt, lạnh giá của cơn mưa khiến anh trong giây lát muốn bỏ qua tất cả mọi lỗi lầm, mọi hận thù đối với cô.
Anh không dám đối diện với ánh mắt hồn nhiên đó của cô mà chuyển sự tập trung sang tờ lịch trình cô vừa đưa: “Cô có thể đi làm việc của mình, mọi việc ở phòng thư ký tôi sẽ có sắp xếp”.
“Dạ vâng, cảm ơn Đại Boss.” 'Victor Nguyễn xem qua bảng lịch trình, một hồi sau anh ngước mắt lên vẫn thấy Linh Đan đứng nguyên một chỗ khiến anh giật mình: “Sao cô còn chưa đi?”
Linh Đan nhìn Victor Nguyễn ấp úng: “Chuyện kia Đại Boss, Đại Boss...”
Victor Nguyễn cắt đứt lời nói lắp bắp nửa ngày không thành câu của Linh Đan: “Chuyện gì?”
Hai tay Linh Đan đan vào nhau. Cô cúi đầu, cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt Victor Nguyễn mà chỉ lén nhìn trộm thái độ của anh, giọng cô hạ xuống mức thấp nhất có thể: “Đại Boss có thể không công khai sai phạm này của tôi hay không?”
Bộ dáng của Linh Đan lúc này không khác gì một đứa bé phạm lỗi đang bị ba mẹ trách phạt. Victor Nguyễn cảm thấy điệu bộ của cô vô cùng đáng yêu. Anh muốn ngay lập tức ôm cô vào lòng mà cưng nựng.
Nhưng lý trí của anh không cho phép anh mắc thêm sai lầm một lần nữa. Gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-anh-khong-phai-la-gay-/3394221/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.