Nghe nói cùng nhau ăn cơm với ba ở nhà hàng lớn, lòng cô có chút nôn nao. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng trước sự rộng lớn cũng như cách thiết kế kiểu Châu Âu những năm 70-80 đủ khiến cô ồ lên kinh ngạc.
Anh thấy cô như vậy, không khỏi cong môi cười, kiểu muốn nói "Cô tỏ ra có học một chút có được không?" làm cô bĩu môi cụt hứng
Ba cô đợi sẵn trong phòng VIP. Căn phòng có đủ cho hơn 10 người ngồi, vô cùng sang trọng rộng lớn nhưng tổng cộng chỉ có 4 người ngồi lại không ai nói chuyện với ai nên vô cùng tĩnh lặng. Khi cô phục vụ đưa menu cho cô, thật sự cô chẳng dám mở miệng. Ngay cả một dĩa rau xào đã hơn 20$, muốn cắt cổ cô sao. Lạy trời, cô chỉ là một sinh viên nghèo, không đủ tiền trả đâu T_T
-Có món gì ngon, mang hết ra cho tôi!
Cô phục vụ hiểu ý, mỉm cười lịch sự bước ra ngoài
Cô đưa ánh mắt khó xử hết nhìn ba rồi lại nhìn anh. Anh vắt chéo chân nhã nhặn, thanh lịch uống từng hớp trà. Còn ba cô....haha đang nhìn anh. Mokuba sớm đã quen những tình huống như thế này nên chỉ ngồi đung đưa đôi chân tự giỡn.
Cuối cùng, ba cô là người mở miệng trước
-Miếng đất ở Osaka, ba đã cố gắng lắm mới giúp con lấy được đó
Anh cười, lại uống trà. Miếng đất đó là chính anh bỏ tiền ra mua về, ông ta giúp anh cái gì chứ? Lên giọng kể công thì cứ, anh đây gì cũng thiếu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-an-truoc-yeu-sau/2305714/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.