Lúc chờ lên thuyền, một xe ba ngựa nhất tề đứng ở bến Hán Thủy. Con thuyền đang đợi ở bến, vài người tắm rửa thay y phục một chút, trừ hai cái rương mạ vàng của Cố Uyển Tình ra thì cũng không có gì phiền hà đáng nói cả. Thuyền nhỏ rương to, chèn ép đến nỗi người lái thuyền cũng phải cau mày, nghĩ thầm, cô nương nhà ai xuất giá, phải mang theo cả đống đồ đạc, thật khổ!
Mũi thuyền rẽ sóng xuôi theo dòng sông, chỉ cần hai ba ngày này không có chuyện gì xảy ra thì có thể đến Dương Châu nhanh thôi. Nhưng thuyền vừa đi được mười dặm, Thích Thiếu Thương đã phát hiện trên bờ có người theo dõi.
“Tích Triều,” Thích Thiếu Thương không hề khách khí, gọi thẳng tên y, “Phía trước là nhánh sông khá quanh co khúc khuỷu.” Thích Thiếu Thương chỉ nói bóng nói gió, nhưng Cố Tích Triều ngay lập tức hiểu được, y khoanh tay đứng ở đầu thuyền, gió thổi tà thanh sam tung bay, “Trên bờ tổng cộng có ba tốp hai mươi bốn người, võ công không quá lợi hại, nhưng có thể biết bơi.”
“Các ngươi ai có thể xuống nước?” Hách Liên Xuân Thủy chêm vào một câu, “Ta nói trước, ta bơi rất tệ đó.”
Cố Tích Triều đang bắt đầu nhìn quanh thuyền, nghĩ cách đối phó nếu đáy thuyền bị đục, nghe Hách Liên Xuân Thủy nói vậy, nhíu mày, “Miễn cưỡng cũng có thể, không chết đuối được.”
Nghe khẩu khí của Cố Tích Triều, muốn y xuống nước lại mang theo một người nữa, chắc chắn không được, Thích Thiếu Thương cũng bắt đầu nhíu mày, “Ta có thể bơi, mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bien-thien-nhai-chung-bat-hoan/78232/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.