Chuyện kể rằng, có hai vị võ công cao cường, nghĩa bạc vân thiên, hiệp can nghĩa đảm lại quên trả tiền cơm, một mạch chạy đến Tích Tình Tiểu Cư. Khi mặt trời ngả về tây, núi non trùng trùng điệp điệp cũng bị rang chiều diễm lệ bao phủ. Trước Tích Tình Tiểu Cư là một mảnh rừng rậm rạp, chỉ có một con đường mòn xuyên qua. Thích Thiếu Thương đang chạy về phía trước bỗng nhiên ngừng lại, Truy Mệnh đang đuổi theo phía sau suýt chút nữa đâm sầm vào lưng hắn. Truy Mệnh quẹt mũi: “Thích đại ca, sao ngừng lại vậy, đừng nói với đệ là huynh không muốn đi nữa a!”
“Đương nhiên không phải, chỉ là… Truy Mệnh, đệ không thấy hôm nay nơi này có vẻ rất khác thường sao?” Thích Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn chung quanh, rừng cây vẫn tĩnh lặng như xưa, nhưng hắn luôn có một dự cảm bất an, giống như có cái gì đó đang tới gần.
Truy Mệnh nghe Thích Thiếu Thương nói vậy, cũng dò xét nhìn quanh quất. Trong rừng cây cối rất cao, che đi ánh tịch dương bảng lảng giữa nền trời, chỉ lấp lóe vài tia ánh sáng xuyên qua kẽ lá như nhảy múa trên mặt đất. Không gian tĩnh lặng, bên tai chỉ có tiếng gió “soạt, soạt”, dường như trong khu rừng to như vậy, chỉ có hắn và Thích Thiếu Thương mang sự sống. Truy Mệnh nhíu mày, nói: “Đúng, nơi này quá im lặng, ngày thường, lúc ta đến chỗ Triều Triều đều không có cảm giác như bây giờ.”
Thích Thiếu Thương và Truy Mệnh âm thầm đề phòng, nhìn xung quanh, khu rừng trầm mặc trong bầu không khí bí hiểm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bien-thien-nhai-chung-bat-hoan/78228/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.