Khỉ Đá đang vận tất cả sức lực chạy như bay trong gió.
Trong thời khắc này, toàn bộ thế giới trước mắt hắn như hóa thành từng dải ánh sáng, chỉ còn nhìn rõ gương mặt già nua lạnh lẽo mang theo nét cười nhạt của Nguyên Thủy Thiên Tôn đang lơ lửng trên không trung phía xa.
Không đợi cây gậy trong tay Khỉ Đá chạm đến góc áo của mình, Tam Bảo Ngọc như ý trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn đã lóe lên hào quang nhàn nhạt.
Kim Cô bổng của Khỉ Đá rơi vào khoảng không.
Nguyên Thủy Thiên Tôn, tiếp đó là Bàn Cổ phiên và Tam Bảo Ngọc như ý đều sau lưng ông ta biến mất không còn dấu vết.
Hắn chỉ vừa mới khựng lại, chưa kịp phân rõ ràng mọi chuyện thì đã có một lực hút cực lớn từ dưới mặt đất truyền tới.
Mặt đất bên dưới đã bị lún sâu xuống, hình thành một cái hố cực lớn.
Toàn bộ tay chân, và cả thân thể hắn đều trở nên vô cùng nặng nề.
Lần này, hắn không rơi xuống như lúc trước, mà nháy mắt bộc phát ra một luồng linh lực cường đại chống cự lại.
Luồng linh lực này cực lớn, đến mức hắn suýt chút nữa không khống chế được mà tông vào ngọn núi bên cạnh.
Vất vả lắm mới ngừng lại được thì hắn đã cảm giác Nguyên Thủy Thiên Tôn đang ở phía sau lưng, cách hắn chưa tới một trăm trượng.
- Thế nào? Ngươi cho rằng chỉ với một thân man lực mà vô địch thiên hạ được sao?
Nguyên Thủy Thiên Tôn không chút biểu cảm nói.
. . .
- Cuối cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1150218/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.