Trong thư phòng, bốn vị sư huynh của Khỉ Đá ngồi ngay ngắn, không nói lời nào, nhưng lại dùng thuật pháp ngầm trao đổi qua ý thức.
- Phong Linh đang trốn sau giá sách.
- Chắc là không muốn gặp chúng ta rồi.
- Đây không phải là lời thừa sao. Ngộ Không lấy vợ thì sao nó có thể vui mừng được.
- Chẳng lẽ nó thật sự cho rằng chúng ta không biết nó trốn sau giá sách à?
- Theo tính cách của tiểu ny tử kia, xem chừng thật sự là nghĩ chúng ta không biết đó.
- Vậy chúng ta làm như thế nào bây giờ? Vạch trần?
- Cứ coi như là không biết đi. Ta cũng không biết cách an ủi đâu.
Bốn vị sư huynh ngồi im lặng trao đổi ánh mắt với nhau. Phong Linh thì vẫn như trước, che miệng trốn.
Cả thư phòng cứ yên tĩnh như vậy, không có chút tiếng vang nào, chỉ thi thoảng có tiếng xèo xèo từ nến cháy.
Đứng tại đỉnh núi, Thái Thượng Lão Quân cũng đã cảm giác được Khỉ Đá đã trở lại.
Chuyện này không thể xảy ra sai lầm được.
"Còn chờ gì nữa?" Một thanh âm lập tức vang lên trong đầu Phong Linh.
"Các sư thúc đều ở đây, con... con muốn đợi bọn họ đi đã."
"Ngươi giờ đi ra thì cũng có thể lập tức đi luôn."
"Chẳng may bọn họ ngăn cản thì sao?"
"Vậy thì ngươi cứ nói cần về thay quần áo."
Ngón trỏ Thái Thượng Lão Quân khẽ chỉ. Trên giá sách chỗ Phong Linh đang dựa vào, một bình hoa bỗng dưng nghiêng. Nước trong bình chầm chậm chảy ra, như vô tình muốn chảy lên quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1150200/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.