Đám thiên tướng vội vàng chạy tới chỉ kịp liếc điện Linh Tiêu một cái, sau đó lại vội vội vàng vàng đuổi xuống tầng trời thứ tám.
Qua một hồi lâu, Lý Tịnh mới tất tả chạy tới điện Linh Tiêu. Còn hạm đội Nam Thiên Môn do Na Tra dẫn đầu thì đã sớm chạy xuống tầng trời thứ tám.
Lý Tịnh bước lên đại điện, làm quân lễ, nói:
- Thần, cứu giá chậm trễ, khẩn cầu bệ hạ thứ tội!
- Thứ cho khanh vô tội... Miễn, miễn lễ.
Ngọc Đế giống như hư thoát dựa vào long ỷ. Thẳng tới lúc này, Ngọc Đế mới phát hiện người mình đã ướt mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy Lý Tịnh, đám tiên gia và thị vệ trên điện Linh Tiêu tức thời như bỏ được tảng đá đè trên ngực, cùng thở phào.
Nuốt khan một cái, Ngọc Đế trừng mắt thấp giọng nói:
- Chuyện gì đây? Hai trăm thiên tướng vây công một con yêu hầu, hai trăm đánh với một, lại tới giờ vẫn chưa tóm được. Không chỉ thế, còn để hắn xông lên tầng trời thứ chín...
Lý Tịnh sửng sốt.
- Lý Tịnh, bệ hạ đang hỏi ngươi đấy! Còn không mau mau nói!
Đám tiên gia trên điện trừng to hai mắt nhìn Lý Tịnh.
Trong lúc nhất thời, Lý Tịnh dở khóc dở cười.
Mệnh lệnh vốn chỉ bảo gã phòng thủ Nam Thiên Môn đề phòng con khỉ kia chạy trốn, còn phụ trách vây công là Giác Mộc Giao. Sao giờ lại như thành do bản thân gã phụ trách toàn bộ hành động vây quét thế này?
Đám văn thần này không phải là bị sợ đến choáng váng rồi chứ?
Bất đắc dĩ thở dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1150164/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.