Trên tầng trời ba mươi ba.
Gió nhẹ khẽ đẩy mây mù, bóng cây chập chờn bên đình viện, Thái Thượng lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn đá.
Đối diện ông ta là một bé gái mặc áo xanh xinh xắn như ngọc đang cúi đầu gượng gạo đưa đầu bút lông, viết lên tấm thẻ tre nho nhỏ.
Một lúc lâu sau, bé gái áo xanh kia mới đưa thẻ tre qua.
- Lão gia gia, viết xong rồi.
Thái Thượng đưa tay nhận lấy thẻ trẻ, vừa vuốt râu vừa xem qua, rồi cười:
- Sao lại gọi ta là lão gia gia?
Bé gái đáp:
- Lúc trước con còn là chim hoàng yến vẫn thường nghe con người gọi như vậy. Vì vậy... Cứ vậy gọi theo chứ sao.
Trong hai mắt đen láy lẳng lặng chăm chú nhìn Thái Thượng kia vẫn còn ẩn chứa chút ít kính sợ.
- Ngươi cứ gọi lão phu là "lão tiên sinh" đi.
- Sao vậy ạ?
- Bởi vì, lão phu nghe quen tai rồi.
- À.
Thái Thượng đưa tấm thẻ tre đến trước mặt Tước Nhi, vuốt ống tay áo, chỉ vào một đoạn nhỏ bên trong đó nói:
- Viết tới viết lui mà mấy chữ này vẫn không nhớ được. Chữ "Tăng" (增) này còn có thêm một nét ngang nữa.
Tước Nhi yên lặng gật đầu, đưa tay thêm một nét ngang vào rồi lại đưa tấm thẻ tre đến trước mặt Thái Thượng lần nữa. Nó nghĩ nghĩ một chút rồi thấp giọng hỏi:
- Lúc nào thì con được gặp khỉ đây?
- Hắn bây giờ rất ổn. Có duyên, sớm muộn gì cũng gặp, không cần phải nóng vội.
Tước Nhi trầm ngâm, nhưng Thái Thượng vẫn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1150140/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.