- Phần này là chi phí hằng ngày của Ngự Mã giám. Còn phần này là của Bật Mã Ôn... Đây là bổng lộc của đại nhân ngài, tiểu nhân mang qua luôn cho ngài.
Nhìn hai cái túi một lớn một nhỏ trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn tiểu quan dáng vẻ cung kính đứng ở trước mặt, Khỉ Đá hỏi:
- Ta còn có cả bổng lộc?
- Tất nhiên có rồi. Ở Thiên Đình, dù là tiên nô, tiên nữ cũng có bổng lộc. Đại nhân ngài sao lại không có được chứ?
Tiểu quan đó cười nhẹ, trong ánh mắt lại mang theo chút cảnh giác.
Danh tiếng bên ngoài của yêu hầu này không tốt lắm, nếu không phải theo thông lệ cần đến thì dù có đánh chết tiểu quan này cũng không muốn đặt chân vào Ngự Mã giám dù là một bước.
Khỉ Đá vươn tay cầm lấy hai cái túi, mở miệng túi ra liếc nhìn vào bên trong, nhìn thấy kim tinh phát sáng lấp lánh. Dùng tay ước lượng, túi lớn cỡ chừng sáu trăm kim tinh, cái túi đối phương gọi là bổng lộc của mình thì chừng hai trăm kim tinh.
- Bổng lộc này được tính thế nào?
Khỉ Đá thuận miệng hỏi.
Nguyệt Sương ở bên cạnh đè thấp giọng nói:
- Bổng lộc của đại nhân là mỗi ngày mười kim tinh, bắt đầu tính từ ngày nhậm chức. Hôm nay là ngày thứ mười chín, chỗ này hẳn phải là một trăm chín mươi kim tinh.
- Là một trăm tám mươi kim tinh, hôm nay vẫn chưa qua mà.
Tiểu quan vội vàng sửa lại.
Lông mày Khỉ Đá lập tức nhăn thành hình chữ bát:
- Ha, Thiên Đình là tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1150135/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.