Vội nhìn sang, Giao Ma Vương thấy nụ cười của Khỉ Đá đã trở nên dữ tợn.
Giật mình, gã phát hiện cánh tay Khỉ Đá dùng để ôm cổ mình đã vận đủ linh lực.
Trong một tích tắc, nỗi sợ hãi lập tức cướp đi lý trí của gã.
- Aaaaa...~!
Một tiếng hét cao vút không hề báo trước, nháy mắt xé nát sự hòa thuận giả tạo.
Tất cả tiếng cười ở đây tức thì bị bóp nghẹt, nhưng hầu như không ai kịp phản ứng có chuyện gì đang xảy ra.
Trong hoảng loạn, Giao Ma Vương ra sức muốn tránh thoát, nhưng vẫn bị Khỉ Đá tóm chặt lấy.
Gào lên, gã hóa thành một con thuồng luồng đen dài mười trượng bay lên trời. Khỉ Đá lại vẫn níu lấy cổ gã, bay theo.
Những yêu vương còn lại, kể cả thủ hạ của bọn gã đều ngẩn ngơ.
Không đợi bọn gã kịp phản ứng, Khỉ Đá đã ép gã rơi từ trên không xuống như một vì sao băng.
Trong cát bụi mịt mù, đầu của Ác Giao bị Khỉ Đá khóa chặt bằng hai chân, tựa như là bị một ngọn núi lớn đè lên, không thể động đậy. Thân hình gã giống như con lươn lộ khỏi bùn, không ngừng giãy giụa quay cuồng, khiến bụi đất bốc mù mịt.
- Ha ha ha, có phải ngươi cho là lão tử đã không còn sức giết ngươi không? Rút Kim Cô bổng từ lỗ tai ra, hắn vẫn quặp hai chân lên đầu Ác Giao, tay chậm rãi vung Kim Cô bổng, mặt cười dữ tợn.
Đám yêu vương trợn tròn mắt.
- Đừng! Đừng mà! Ta van ngươi đừng mà! Ngươi còn cần chúng ta! Thiên Đình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1150122/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.