Chương trước
Chương sau
Hoa Quả Sơn.
Kim Cô bổng đột nhiên xuất hiện từ dưới mặt đất rồi quấy mạnh vào giữa thiên võng trận của thủy quân Thiên Hà, làm cho bụi mù che kín cả bầu trời.
- Là Định Hải Thần Châm sao?
Thiên Phụ hoảng sợ nhìn con khỉ đang ngồi trên vương tọa nơi xa kia một cái, rút trường kiếm ra:
- Khó trách hắn mãi không ra tay, thì ra là giả!
Dứt lời, Thiên Phụ đang định dẫn đội lao ra thì lại bị Thiên Bồng cản lại.
Thiên Phụ nghiêng đầu sang, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Thiên Bồng.
Kim Cô bổng chọc thủng mặt đất chui ra, dù là ai cũng đã đoán được có chuyện gì. Nếu để cho yêu quân từ dưới mặt đất nhảy vào giữa trận hình của thủy quân Thiên Hà thì hậu quả vừa nghĩ đã biết. Thế nhưng...
Ngay ở thời khắc nguy cấp như vậy, Thiên Bồng lại níu giữ Thiên Phụ, ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững quét qua toàn bộ chiến hạm.
Lúc này, Kim Cô Bổng đã nhanh chóng rụt về. Bụi mù còn chưa kịp lắng xuống thì tiếng những tiếng vang chói tai đã truyền đến. Vô số viên đạn thép to nhỏ khác nhau xuyên qua màn cát bụi mịt mù bắn loạn bốn phía. Chỉ trong tích tắc, những thiên binh gần trung tâm cát bụi nhất đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ, thật là làm cho người ta sợ hãi.
Ngay sau đó, vô số yêu quái vũ trang đầy đủ lao ra từ giữa làn khói bụi, nhanh chóng đánh tới thiên binh xung quanh.
Thủy quân Thiên Hà vốn đang vô cùng mệt mỏi lại đối mặt với đợt tấn công bất ngờ này, mơ hồ có dấu hiệu tan rã.
Nếu giờ phút này chủ soái của thiên quân là người khác thì trận chiến này đã có kết quả.
Không hề chuẩn bị tâm lý, cho dù thủy quân Thiên Hà có bảo lưu thực lực thì cũng không đủ thời gian để lấp kín chỗ hổng mới này.
Một khi yêu quân tràn vào bên trong trận thì việc phá hư thiên võng là quá dễ dàng. Đến lúc đó, trong ngoài giáp công, thiên quân tất bại.
Đáng tiếc, chủ soái thiên quân trong trận chiến này là Thiên Bồng.
Ngay khi yêu quân bắt đầu xông qua màn bụi mù vào trong trận, một chiến hạm hạng nặng đã theo lệnh Thiên Bồng bay tới trung tâm cát bụi kia.
Chiến hạm to lớn này dẫn theo sức gió quét tan cát bụi khiến cho thủy quân Thiên Hà nhìn thấy nơi đó có một đường hầm sâu không thấy đáy, trong đó là lúc nhúc yêu quái đang chờ xuất kích.
- Dùng chiến hạm để lấp lỗ hổng?
Thiên Phụ giật mình.
Thiên Phụ còn chưa kịp tính toán xem cách này có được hay không thì chiến hạm đã chuẩn bị đâm trực tiếp vào đường hầm kia. Ngay lúc này Kim Cô Bổng lại mạnh mẽ chọc lên, đâm chuẩn xác vào chiến hạm.
Lập tức, tia lửa bắn tung tóe, chiến hạm bị bóp méo ở chỗ va chạm.
Chiến hạm cũng không thể tiếp tục lao xuống.
Kim Cô bổng vừa ra, các thiên tướng cũng thấy rõ được Khỉ Đá đang ẩn nấp giữa đám yêu quái trong đường hầm.
- Đã biết ngươi sẽ dùng chiêu này mà!
Khỉ Đá nhìn thẳng về phía Thiên Bồng.
Đối mặt tình huống như vậy, Thiên Bồng lại chỉ thản nhiên cười cười.
Nụ cười kia khiến Khỉ Đá cả kinh.
Ngay sau đó, thiên binh ở trên chiến hạm kia vội vã chạy như điên ra ngoài. Cả chiến hạm rung lên, sau đó - nổ tung!
Mặt Khỉ Đá trắng bệch.
Không giống với chiến hạm nổ của yêu quân, vụ nổ này là dựa vào thay đổi pháp trận bên trong chiến hạm tạo thành. Sức công phá của nó cũng chỉ ở phạm vi bên trong chiến hạm.
Nhưng mục đích của Thiên Bồng không phải là sức phá hoại của vụ nổ.
Ngay sau khi chiến hạm nổ tung, vô số đạn Liệt Diễm từ trong khoang bắn ra tạo thành cơn mưa lửa nuốt chửng cả chỗ đường hầm mà Khỉ Đá đang đứng.
Tức thì vô số tiếng gào khóc thảm thiết vang lên. Nhóm yêu quái chưa kịp lên mặt đất đã trở thành vật dẫn cho loại lửa không cần mồi này, muốn trốn cũng không có chỗ trốn!
Khỉ Đá cắn răng, chạy thật nhanh ra khỏi đường hầm rồi giơ lên Kim Cô bổng đập mạnh về phía Thiên Bồng.
Trong lúc bối rối, Thiên Bồng chỉ kịp rút ra trường kiếm đón đỡ.
- Ta muốn mạng của ngươi ~!
Một tiếng rít gào chói tai.
"Choeng!"
Hoa lửa văng khắp nơi.
Thiên Bồng chịu một đòn nặng khiến y chưa kịp bay lên trời đã bị đập bay xuống boong tàu, phun ra một ngụm máu.
Cùng lúc đó, Khỉ Đá lại vung gậy lên định đánh tiếp.
Thiên tướng ở xung quanh vội vàng bay lên vọt về phía Khỉ Đá.
Đang lúc mọi sự chú ý đều dồn lên người Khỉ Đá, rất nhiều yêu quân đã phá tan ngọn lửa tràn vào trong trận của thủy quân Thiên Hà - tiến đến tiến công, không phải chỉ có yêu binh cảnh giới Nạp Thần, mà loại lửa không cần mồi từ đạn Liệt Diễm kia lại không có hiệu quả đối với yêu quái có thể phóng linh lực ra ngoài, cũng tức là cảnh giới Luyện Thần trở lên!
. . .
Đâu Suất cung.
Trong đình viện, Quyển Liêm đã mài mực xong, nhẹ nhàng đưa nghiên mực đến trước mặt Ngọc Đế, sau đó khom người lui về phía sau.
Ngọc Đế liếc nhìn Quyển Liêm một cái, hơi cúi đầu, đưa tay muốn cầm bút, đã thấy Thái Thượng đứng dậy nhấc bút lên đưa cho Thái Bạch Kim Tinh.
Thái Bạch Kim Tinh giật mình.
- Để Thái Bạch Kim Tinh viết giúp đi.
Thái Thượng nhẹ giọng nói.
Có lời này, mọi người còn có thể nói gì?
Ngọc Đế chỉ đành gật nhẹ đầu.
Thấy thế, Thái Bạch Kim Tinh vội vàng đứng dậy, hai tay nhận bút, trải tấm lụa vàng trước người mình, chấm chút mực, cẩn thận hỏi:
- Vậy... Nên viết thế nào?
Thái Thượng vuốt râu suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Viết là: "Phụng thiên thừa vận, Ngọc Hoàng Thượng Đế chiếu viết: Đông Thắng Thần Châu Hoa Quả Sơn hiện có thạch hầu Mỹ Hầu Vương, do thiên địa linh khí tập hợp mà sinh, thiên tính bất hảo, không kính thiên địa. Trẫm niệm tình thạch hầu sống ở nơi hoang vu hẻo lánh, không được giáo dưỡng, đặc biệt miễn tội, lại cho nhận chức Bật Mã Ôn, thu làm thiên quan. Từ nay về sau phải tu tâm dưỡng tính, không được lại làm bậy. Bộ hạ cũ phải ở lại Hoa Quả sơn, nếu không được trẫm cho phép không được rời khỏi Hoa Quả Sơn phạm vi ngàn dặm. Các quân Thiên Đình không được tự tiện tiến vào Hoa Quả Sơn. Khâm thử."
Nghe vậy, Thái Bạch Kim Tinh lặng yên gật đầu, muốn hạ bút, lại nghe Ngọc Đế nói:
- Chậm đã.
- Bệ hạ cảm thấy có chỗ nào không ổn sao?
Thái Thượng hỏi.
- Cũng không phải. Chỉ là... Nếu thuộc hạ của con khỉ này kháng chỉ đi ra Hoa Quả sơn ngoài ngàn dặm thì nên xử trí thế nào?
- Có thể sai thiên quân đi xử quyết. Ý bệ hạ thế nào?
- Như thế cũng được.
Ngọc Đế hơi khom người ngồi lại vị trí.
- Viết đi.
Thái Thượng nói với Thái Bạch Kim Tinh.
Chỉ một hồi, Thái Bạch Kim Tinh đã viết xong thánh chỉ, giơ tay lên, từng điểm sáng trong suốt lấp lánh, nét mực tức thì khô lại. Tiếp đó, Thái Bạch dâng thánh chỉ bằng hai tay lên trước mặt Thái Thượng:
- Thỉnh Lão Quân xem qua.
Thái Thượng nhìn kĩ một lần rồi gật đầu nói:
- Thư pháp của Thái Bạch Kim Tinh lại tiến bộ không ít đấy.
- Lão Quân quá khen.
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng cười đáp lời.
- Quyển Liêm.
Ngọc Đế thoáng nghiêng mặt qua nói:
- Đi truyền thánh chỉ đi.
- Mạt tướng tuân mệnh.
Dứt lời, Quyển Liêm liền đi về phía Thái Thượng.
Quyển Liêm còn chưa lấy được thánh chỉ, Thái Thượng đã thản nhiên cười cười, nói:
- Thái Bạch Kim Tinh à, nếu thánh chỉ là ngươi viết thay, không bằng do ngươi đi tuyên chỉ đi. Quyển Liêm đại tướng cũng đứng đây lâu rồi, nơi này chỉ có ba cái ghế đá, cũng có chút không phải. Ngươi tạm thời nhường chỗ cho Quyển Liêm, có được không?
Nghe vậy, Ngọc Đế nhất thời nhíu mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.