Một đốm sáng trắng bay lên trời, biến vùng núi đen kịt trở nên sáng chói như ban ngày.
Trong chốc lát, từ trong huyệt động được đào sâu vào vách đá xanh tối đen như mực không thể nhìn thấy gì phun ra hơn mười ngọn lửa. Những âm thanh chói tai vang lên.
Bên những tiếng hô hoán kinh hoàng, hai thiên binh đang tới đánh lén ở phía trước nhất trúng hơn mười viên đạn rơi xuống mặt đất.
- Không tốt! Có phục kích! Mau chạy!
Hơn một trăm thiên binh dưới sự chỉ huy của thiên tướng bắt đầu lợi dụng vách đá uốn lượn vội vàng rút lui.
Đến khi bọn họ rút lui hơn năm dặm mới giật mình phát hiện, đối phương vậy mà không đuổi theo.
- Không phải phục binh? Có nên quay lại hay không?
Một thiên binh quay đầu lại nhìn ngọn núi tối đen như mực kia, miệng nuốt khan hỏi chiến hữu bên cạnh.
- Có đần mới quay lại.
Một thiên binh khác cạnh đó vỗ cánh, oán hận chửi thề một tiếng.
Nơi khác lại vang lên âm thanh ầm ĩ, chiến sự lại nổi lên.
Trong đêm đen đưa tay không thấy được năm ngón, bọn họ có thể nhìn rõ được ánh sáng chớp lóe giữa những dãy núi nơi xa.
Âm thanh lớn như vậy nói rõ đối phương không chỉ sử dụng Phích Lịch đồng mà còn dùng cả đại pháo nữa.
Không sử dụng chiếu sáng nói rõ song phương căn bản không hề có chuẩn bị mà bộc phát chiến đấu. Có lẽ một bên trong đó đang đi đánh lén, sa chân vào địa bàn bên kia. Cũng có lẽ căn bản là hai chi binh lính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1150106/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.