Ngao Thính Tâm nghe được lời này thì lập tức ngẩn người, đôi mắt đẹp lạnh lùng liếc nhìn Khỉ Đá, nhìn chằm chằm khiến da đầu Khỉ Đá đều có chút tê dại.
Nàng là đang muốn nói: Đều là do ngươi hại, ngươi còn dám nói hả?
Khỉ Đá vội vàng dời tầm mắt, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì.
Nhịn một lúc lâu, Ngao Thính Tâm hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu chậm rãi nói:
- Bản công chúa không để ý, có duyên tất nhiên sẽ tự hiểu, vô duyên thì cần gì để ý có hiểu hay không chứ? Huống chi cũng không nhất định phải thành thân, đúng không? Một người tiêu dao cũng rất tốt.
- Đúng, rất tốt.
Khỉ Đá lặng lẽ cúi đầu nhấp trà, không dám nhắc đến vụ này nữa.
- Ngược lại là ngươi đó, thủy quân Thiên Hà vây thành, tự lo thân mình cho tốt đi.
Ngao Thính Tâm tức giận nói.
Chuyện này thì có liên quan gì chứ? Rận nhiều quá không sợ ngứa, nợ nhiều quá chẳng còn lo. Dù sao bây giờ mình đã lên sổ đen của Thiên Đình rồi, khác biệt chỉ là đen đậm hay là xám nhạt mà thôi.
Khỉ Đá trợn tròn mắt, thoáng suy tư, cười xấu xa nói:
- Đến lúc đó ta có nên cột cô trên cán cờ làm con tin không? Làm vậy chắc chắn sẽ thật hơn, Thiên Bồng muốn không tin cũng không được.
Ngao Thính Tâm lại nheo mắt lườm Khỉ Đá:
- Ngươi dám?
- Sao lại không dám? Còn không phải là vì nghĩ cho cô à?
Khỉ Đá nhếch miệng cười:
- Đáng tiếc tên Thiên Bồng đó đoán chừng cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1150097/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.