Vân Vực thiên cảng, lá cờ lớn in hình bọt sóng và kiếm sắc đón gió phần phật tung bay.
Bên dưới cờ xí là hàng hàng thiết giáp sừng sững hình thành quân trận lạnh lẽo, yên tĩnh không có chút tiếng động nào.
Vô số thiên binh khắp nơi trong quân cảng như những con kiến đang lui tới, giá gỗ ròng rọc không ngừng vận chuyển, chuẩn bị đủ loại vật tư chiến đấu trang bị cho chiến hạm. Hạm đội đã chờ xuất phát.
Một cuộc họp đang được cử hành trong quân cảng, mỗi tướng lãnh cao cấp đều nhận được một phong thư.
Thiên Bồng đứng ở vị trí chủ soái dặn dò lần cuối trước lúc lâm chiến:
- Binh sĩ phòng thủ Quan Vân thiên cảng đã giảm bớt đến tối đa, đại bộ phận phòng ngự cũng đã dùng trận pháp thay thế. Cân nhắc đến tình huống Hoa Quả Sơn có thể không ngừng tập kích quấy rối đường tiếp tế, nên phải lưu lại hạm đội hộ tống đầy đủ, chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Trừ hết toàn bộ binh sĩ phòng thủ Vân Vực thiên cảng cùng nhân viên hậu cần, chúng ta chỉ có thể điều động được lượng binh lực dùng cho chiến tranh lần này là... ba mươi lăm vạn.
- Tất cả mọi người đều phải tự nhận thức lấy. Đây có lẽ là cuộc chiến thảm thiết nhất, lâu nhất từ trước đến nay mà chúng ta trải qua. Trong đây, có lẽ không phải ai cũng có thể còn sống được tới lúc nhìn thấy chiến tranh kết thúc, bao gồm cả ta...
- Thủy quân Thiên Hà chúng ta không thể giống như Nam Thiên Môn, một khi mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1150077/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.