Phong Linh cười khiến Khỉ Đá có chút ngây ngốc.
Cô bé này trong sáng không lẫn chút tạp chất, lương thiện đến mức khiến người ta đau lòng.
Khỉ Đá ngẩng đầu nhìn bầu trời mịt mờ, một lúc lâu hắn mới ngẩng đầu hỏi:
- Đoạn đường này rất khó đi đúng không? Hôm qua còn chưa kịp hỏi muội. Đoạn đường ta từng đi rất khổ, rất khó, rất xa.
Hắn mím môi nói:
- Ta mất mười năm mới đi xong. Tâm trạng lúc đi trên đường đến giờ ta vẫn còn nhớ như in.
Phong Linh lắc đầu, mỉm cười điềm tĩnh:
- Phong Linh rất may mắn, gặp được một lão tiên sinh tốt bụng, dọc đường người luôn giúp đỡ ta. Chỉ là... thà không có ông ấy giúp, vậy ta mới có thể hiểu hơn về tâm trạng của huynh.
Phong Linh ngẩng đầu, cười có hơi ngốc nghếch.
- Xin lỗi.
- Hả?
- Muội vốn không cần phải đi con đường này.
Đây chính là một cô nhóc ngốc nghếch. Nàng và hắn vốn là người thuộc hai thế giới khác nhau, là duyên phận nào đã kéo họ đến với nhau chứ?
Đáng tiếc, dù ra sao Khỉ Đá vẫn phải cô phụ đoạn duyên phận này.
Phong Linh mỉm cười, không nói gì nữa. Nàng trầm mặc rất lâu mới mở miệng:
- Khỉ Đá.
- Ừ.
- Về sau ta có thể ở lại đây không?
Phong Linh quay mặt nghiêm túc hỏi.
Khỉ Đá ngớ người, mỉm cười gật đầu:
- Được chứ, về sau nơi này là nhà của muội. Ở đến lúc muội chán không muốn ở nữa.
- Cảm ơn.
Khỉ Đá nhíu mày, như muốn phá vỡ bầu không khí lúng túng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1150010/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.