Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Dương Thiền và Nguyệt Triêu hạ thấp độ cao, bay là là trên những ngọn cây, bắt đầu đưa mắt tìm kiếm trong rừng cây tối đen.
Nhìn vẻ mặt Dương Thiền rất nghiêm túc, mày nhíu chặt, mười ngón tay mảnh khảnh thỉnh thoảng nắm chặt, so sánh với nàng thì Nguyệt Triêu có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Trong doanh địa, Hắc Tử hôn mê trên mặt đất, tay khẽ nhúc nhích, mơ màng ngẩng đầu mở mắt, giây tiếp theo nó chợt mở bừng mắt nắm lấy Tam Xoa kích bật dậy.
- Sao ta lại ngủ chứ?
Trong sự hoảng loạn, nó liếc mắt nhìn Khỉ Đá vẫn đang ngủ yên, mới thở phào nhẹ nhõm yên tâm.
Thả Tam Xoa kích xuống, Hắc Tử ngồi xếp chân bên cạnh Khỉ Đá. Đúng vào lúc này, nó nhìn thấy hai người đang bay quan quẩn trên bầu trời chỗ xa.
- Đó là... nhân loại?
...
Thời gian tìm kiếm đã lâu nên Nguyệt Triêu khá lo lắng:
- Sao lại không tìm được chứ? Theo đạo lý, sư thúc nhìn thấy chúng ta nhất định sẽ ra.
- Nếu hắn không thấy thì sao?
Dương Thiền nhìn Nguyệt Triêu, vẻ mặt nghiêm trọng:
- Theo như Đoản Chủy nói, lúc gặp bọn hắn thì Khỉ Đá đã hôn mê rồi...
- Cho dù sư thúc có hôn mê, nhưng Lão Ngưu thì sao? Hai người đều hôn mê cả sao?
- Nếu bọn họ gặp phải thiên binh...
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Dương Thiền chợt lắc đầu, cố quăng nó ra khỏi đầu.
Lão Ngưu bị thương, Khỉ Đá hôn mê, gặp phải thiên binh thì sẽ thế nào đây?
Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.
Ngơ ngác lơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1149924/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.