Dịch: alreii
Biên: †Ares†
- Để hắn vào.
Ác Giao kéo dài giọng.
Chẳng bao lâu Khỉ Đá Đá đã vào điện.
Trong ánh lửa chập chờn, sắc mặt Khỉ Đá Đá nhìn có vẻ ảm đạm bệnh tật, tinh thần uể oải không phấn chấn, trên người cũng không là bộ giáp đen như trước, mà là một bộ triều phục ngày thường, lúc đi tới tập tễnh như một người già lớn tuổi.
Chậm rãi đi vào chính giữa đại điện, hành quân lễ đơn giản, Khỉ Đá Đá nói:
- Tham kiến bệ hạ, không biết bệ hạ đêm khuya cho gọi vi thần đến có chuyện gì?
Tấn Chi cúi đầu. Y nhìn thấy rõ đôi tay rũ hai bên đó đang hơi run rẩy.
Chỉ mấy ngày trước, chủ nhân của đôi tay đó còn lấy một địch ngàn, chiến đấu cả một đêm vẫn sừng sững không ngã. Nhưng mà giờ đây...
Một tên dũng tướng mạnh khỏe, chỉ mới mấy ngày sao lại trở thành như vậy?
Y kinh ngạc tự hỏi. Rồi chợt nhớ lại mấy người trước thân thể của Khỉ Đá Đá toàn là máu, y bèn hiểu ra.
Có thể sống sót được đã là vô cùng may mắn rồi.
- Ừm?
Ngồi xiêu vẹo trên long ỷ, Ác Giao nhìn chăm chú vào Khỉ Đá Đá, nở nụ cười:
- Nhìn dáng vẻ này của ngươi có vẻ khôi phục rất nhanh nhỉ.
- Nhờ phúc lớn của bệ hạ, vi thần giờ đây chỉ còn hơi mệt mỏi mà thôi. Còn lại thì không có gì đáng ngại.
Khỉ Đá Đá gắng gượng nở nụ cười.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối của Khỉ Đá Đá, Ác Giao thuận miệng hỏi:
- Có thể xuất trận chiến đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1149896/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.