Dịch: †Ares†
Biên: Spring_Bird
Tháo lớp băng, lộ ra da lông, cùng với sẹo.
Dương Thiền có chút giật mình, vội xem xét thật kỹ thân thể trước mắt.
Thân thể này có sinh lực cực kỳ cứng cỏi, khả năng hồi phục cũng hơn xa người thường, chịu được những vết thương đối với thường nhân là trí mạng.
Chỉ là không biết tại sao, mỗi một vết sẹo đều in hằn thật đậm, giống như là muốn khắc ghi, không muốn quên vậy.
Mười năm, sẹo lớn sẹo nhỏ đã ở khắp toàn thân.
Có vết đao, có vệt tên, có bỏng, có dấu răng.
Thường ngày, những vết sẹo này đều được che dưới bộ lông không dễ phát giác, hiện giờ lộ ở trước mặt.
Nhìn thấy những vết sẹo này, Dương Thiền không tự chủ được che miệng lại, đôi mắt không giấu được kinh hãi.
Nhưng mà khỉ đá lại không hề coi đó là chuyện gì.
Tất cả chuyện này, với hắn mà nói, sớm tập mãi thành quen. Quỷ Môn quan, hắn là khách quen.
Có lẽ đúng như hắn nói, mạng tiện, cho nên Diêm Vương gia không thu.
Bằng không, phải là dạng sinh lực mạnh mẽ đến cỡ nào mới có thể qua được lằn ranh sinh tử nhiều lần như vậy?
Dương Thiền mơ hồ có chút không đành lòng, tiện tay lấy một bình nước thuốc muốn giúp khỉ đá bỏ sẹo, lại bị hắn từ chối.
- Không cần, nhớ kỹ giáo huấn, không phải là chuyện xấu.
Khỉ đá thản nhiên nói.
Từ trong mắt hắn, Dương Thiền đọc được sự lạnh nhạt với sinh tử.
Một con khỉ liều mạng muốn tu tiên, muốn sống thật tốt, thế mà lại hờ hững với sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1149824/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.