Trong tĩnh thất u ám, chỉ có đèn dầu vẫn chập chờn.
Tu Bồ Đề, Thanh Vân Tử. Đôi thầy trò bốn mắt giao nhau, rất lâu sau đó, yên lặng.
Cho đến khi Thanh Vân Tử không hiểu nổi, thất vọng, tuyệt vọng, cúi đầu, Tu Bồ Đề mới chậm rãi nói:
- Lui ra đi.
Nói gì cũng dư thừa, không còn dư âm phản đối.
Cửa phòng ầm ầm mở ra, bên ngoài phòng, hầu tử vẫn quỳ, kinh dị nhìn Thanh Vân Tử.
Hắn nghe thấy Thanh Vân Tử gào thét, nhưng không nghe được Tu Bồ Đề thấp giọng nhỏ nhẹ.
Thanh Vân Tử chậm rãi đứng lên, khom lưng:
- Đồ nhi... Cáo lui.
- Đi đi.
Chậm rãi xoay người, Thanh Vân Tử tóc tai bù xù, phảng phất sa sút tinh thần sau trận đại chiến, từng bước rời đi, cũng không có nhìn thạch hầu một cái.
Tấm lưng kia thật giống như một lão nhân nghèo túng, để cho hầu tử hết sức khó hiểu.
- Nhằm vào ta không thành, đến mức như vậy sao? Cừu hận bao nhiêu mới thành như thế?
Hầu tử nghĩ.
Cho đến khi Thanh Vân Tử đi xa, Tu Bồ Đề mới cười, phất tay áo đứng dậy, đi tới trước mặt hầu tử, cười nói:
- Đầu khỉ nhà ngươi, toàn gây chuyện cho ta. Sau này tất không thể như thế nữa!
Thấy Tu Bồ Đề nở nụ cười, hầu tử nhất thời thoải mái, cười giỡn nói:
- Sau này sẽ không như thế! Sau này sẽ không như thế! Sau này nếu tới Tàng Kinh các, sẽ không để cho sư huynh bắt được!
- Đầu khỉ nhà ngươi!
Quát to một tiếng, Tu Bồ Đề giơ tay làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1149807/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.