Dịch: CP88
Thi Điềm cười ngọt ngào nâng tay vỗ lên lưng Kỷ Diệc Hoành. "Buồn nôn chết rồi buồn nôn chết rồi, Kỷ Diệc Hoành, vì sao trước đây mình không phát hiện ra cậu lại có thể nói ra những lời như vậy nhỉ?"
Bên cạnh có người vội vàng chạy qua, hình như là vì muốn đuổi theo tàu, Kỷ Diệc Hoành cầm tay Thi Điềm rồi dắt cô ra ngoài.
"Cậu biết không? Thầy Nghiêm thật sự đã đầu tư rất lớn vào vụ này đấy, vừa ra lệnh cho giáo viên chủ nhiệm của mỗi lớp huy động sinh viên bỏ phiếu cho cậu, còn vừa đề nghị trường phát đơn tuyên truyền, đám giấy lộn đó thật sự là tung xuống như mưa......."
Kỷ Diệc Hoành kéo cô đi về phía thang máy, "Phía phòng phát thanh thế nào rồi?"
"Mình vẫn đến đó hàng ngày, cũng coi như là cơ hội cho mình thực tập."
Chỉ là không có Kỷ Diệc Hoành ở đó, Thi Điềm cô đơn lẻ bóng đọc kịch bản, thi thoảng trong lòng cũng theo đó mà trống vắng.
"Ừ, đây chính là cơ hội để tích lũy, có thể chịu được thì nhất định phải tiếp tục kiên trì."
Kỷ Diệc Hoành xưa nay chưa từng một lần nói những câu đại loại như khuyên Thi Điềm cứ an nhàn mà sống, nói cô chỉ cần ở nhà hưởng thụ, anh nuôi cô, mà ngược lại, anh sẽ ở phía sau đẩy cô, khiến cho cô phải xông lên phía trước.
Bước lên thang máy, Thi Điềm khoác cánh tay Kỷ Diệc Hoành, "Bình thường cậu ăn cái gì? Đừng có nói là đều gọi thức ăn ngoài đó nhé?"
"Gần như là vậy."
"Chắc là chán lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bao-ngot/475325/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.