Kỷ Diệc Hoành chăm chú nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt Thi Điềm vốn dĩ cũng chỉ là hơi hé, thấy vậy liền nhắm mắt lại, đầu lắc lư hai cái giả vờ như lại ngủ thiếp đi.
Cô còn có thể làm gì chứ? Cô cũng không còn cách nào mà! Dù là mở miệng nói chuyện hay là trực tiếp đẩy anh ra đều sẽ lúng túng chết thôi không phải sao? Vậy chi bằng giả bộ ngủ luôn cho rồi.
Cơ mà, thế nào mà đoạn đường này lại dài như vậy? Thi Điềm sợ ngã xuống, những lại không thể đưa tay ra ôm lấy cổ anh, trái tim còn sắp nhảy vọt ra ngoài. Không phải là anh muốn thừa dịp cô ngủ say mà gạo nấu thành cơm đó chứ?
Kỷ Diệc Hoành ôm Thi Điềm đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, lại giúp cô kéo chăn đắp lên.
Cậu thiếu niên vẫn chưa ngồi dậy, Thi Điềm nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy mỗi lần hô hấp đều dằn vặt vô cùng. Hơi thở của anh phả lên mặt cô, vậy xem ra anh đang cách cô rất gần.
Thi Điềm âm thầm cầu nguyện, Kỷ đại thần ngàn vạn lần đừng có nghĩ không thông nha, cô lại tưởng tượng đến tư thế nằm trên giường của mình, hẳn là rất mê người đi?
Cô nghe được tiếng bước chân đi ra ngoài, còn nghe được tiếng đóng cửa nhẹ nhàng truyền tới.
Thi Điềm cẩn thận mở mắt ra, con ngươi đảo một vòng xung quanh. Vừa nhìn liền biết đây là căn phòng của Kỷ Diệc Hoành rồi, bốn phía đều là giấy dán tường xám nhạt cứng cáp mà lạnh lẽo, trên tường còn chừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bao-ngot/475280/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.