Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cô thu tay về, vì sao cậu lại ở đây?
Thi Điềm căng thẳng nắm chặt hai tay, ánh mắt thất thần dừng lại một chỗ. Kỷ Diệc Hoành đi tới, giọng nói vô cùng nhẹ rơi xuống đỉnh đầu cô. "Nhìn cái gì đấy?"
Thi Điềm giật mình, xoay người nhìn anh, trong mắt tràn đầy sợ hãi, cô vỗ vỗ ngực, "Sao cậu đi tới mà không có chút tiếng động nào vậy?"
Kỷ Diệc Hoành đưa tay về phía màn sân khấu, Thi Điềm không chút nghĩ ngợi đè lại cánh tay của anh, tầm mắt Kỷ Diệc Hoành lần thứ hai rơi xuống khuôn mặt cô, "Làm sao vậy?"
"Không...... không có gì." Thi Điềm cũng không biết vì sao mình lại chột dạ, chỉ là theo bản năng làm động tác này mà thôi.
Kỷ Diệc Hoành nhíu chặt mày, anh đẩy tay Thi Điềm ra, đẩy tấm màn sân khấu sang, nhìn thấy người thiếu niên đang ngồi trước cây đàn dương cầm.
"Cậu quen?"
Thi Điềm không ngờ Kỷ Diệc Hoành lại tinh mắt như thế, cô chưa làm gì mà đã bị anh phát giác rồi sao?
"Hả? Ừ."
"Người kia là ai?"
Thi Điềm luống cuống vân vê vạt áo, cách đó không xa đột nhiên có người gọi tên cô, Thi Điềm vừa quay đầu lại, đã thấy Từ Tử Dịch nhanh chân bước tới.
"Đây, của cậu." Từ Tử Dịch đưa tập kịch bản ra, Thi Điềm cứng đờ duỗi tay nhận lấy, trái tim treo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bao-ngot/475275/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.