Thiếu chút nữa Thời Đường đã thuận theo nói một câu: “Vậy anh thấy tôi thế nào?”
Khi câu nói này nảy ra trong đầu, suýt nữa Thời Đường đã đứng bật dậy phun một câu chửi bậy, bởi vì hắn thấy mình điên rồi.
Hắn có cái khát khao như vậy sao?
Hắn nghĩ không ra, không hiểu nổi, không hiểu.
Thời Đường bị bệnh, lại có tâm sự, khẩu vị không tốt, ăn không vào, hắn đứng lên nói: “Tôi hơi mệt, về phòng trước.”
Chúc Chu hiểu hắn đang ốm, vội vã đứng lên gật đầu, “Cậu đi đi, nhưng đừng ngủ vội. Đợi tôi hết bận sẽ rót cho cậu cốc nước, cậu phải uống thuốc nữa.” Nói xong anh bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.
“Ừm.” Thời Đường quay người rời đi.
Chúc Chu cũng không biết nội tâm mẫn cảm của Thời Đường, cũng không phát hiện ra, chỉ cho rằng hắn bị bệnh nên mệt. Đợi sau khi Thời Đường rời đi, anh nhanh tay dọn dẹp phòng bếp, dọn xong thì đem nước vào phòng ngủ cho Thời Đường.
Thời Đường ngồi trên ghế lười1 trong phòng ngủ, nghe tiếng, quay đầu liếc nhìn, lại tiếp tục ngồi ghế lướt ipad, ra vẻ rất bận rộn.
Chúc Chu cầm nước, dặn: “Thêm nửa giờ nữa phải uống thuốc đấy. Sáng mai bác sĩ qua cho cậu truyền nước, khoảng 9 giờ.”
“Được, cứ để nước xuống đi, cực khổ cho anh rồi.” khách khí lại xa cách.
Chúc Chu nói: “Nên làm thôi, vậy không quấy rầy cậu nữa, tôi đưa Quan Quan về đây, chúc mừng năm mới.” Tuy phải nửa tiếng nữa mới là ngày đầu tiên của năm mới.
Thời Đường nhìn về phía Chúc Chu, đáp lại: “Chúc mừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bao-boi/1106052/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.