Thật sự thì không chỉ mỗi Quan Quan mệt, Chúc Chu cũng mệt, dù sao không còn là thanh niên hai mươi mấy tuổi nữa, ở cùng trẻ con là một công việc chân tay đó.
Chúc Chu dần dần dựa ra sau, nhắm mắt lại trong chiếc xe đang di chuyển với tốc độ ổn định.
Một lớn một nhỏ đều đang ngủ, Thời Đường đổi từ chế độ lái tự động sang chế độ lái thủ công, khiến tốc độ càng vững vàng hơn.
Hành trình gần mười phút mà nửa giờ sau mới về đến nhà.
Sau khi xe dừng lại, Thời Đường gọi tên Chúc Chu một tiếng, không có động tĩnh gì, bèn vỗ vỗ vai anh, Chúc Chu ngáp một cái, mắt còn chưa mở, miệng đã mở trước: “ Đã tới nơi rồi?”
Chúc Chu cởi dây an toàn, nói: “Tốt.” nói xong còn ngáp một cái.
Hai người cùng mở cửa xuống xe, sau đó Thời Đường nói với Chúc Chu: “Nhìn anh mệt quá, để tôi bế Quan Quan đi.”
Chúc Chu đứng cạnh cửa xe, từ từ xoay người, nghe vậy nói: “Vẫn nên để tôi bế đi.” không muốn làm phiền Thời Đường.
Mà sau khi Thời Đường xuống xe đã ra mở cửa sau, cởi dây an toàn cho Quan Quan, bế nhóc con ngủ say tít ra, ôm vào lòng, còn sờ trán bé một chút.
Phụ huynh của trẻ con thường có một thói quen, thỉnh thoảng sờ trán bé con, xem xem bé có bị sốt hay không.
Thói quen này của Thời Đường được hình thành do mỗi ngày đón bé con và nhìn thấy Chúc Chu như vậy.
Đến vườn trẻ đón bé, khi cô giáo dắt bé lại chỗ hắn, hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bao-boi/1106047/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.