Khi Chúc Chu và Thời Đường về nước đã là mùng 9 tháng 1 rồi, chân Chúc Chu còn hơi đau, nhưng về cơ bản thì không còn gì đáng ngại, thuốc của Phó Văn Tri dùng rất tốt.
Từ năm 3028 sang năm 3029, Chúc Chu ngồi trên máy bay về nước đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ cả năm ngoái anh đã làm những gì, đã xảy ra chuyện gì, gặp những ai.
Không thể nghi ngờ, đối với Chúc Chu, gặp được Thời Đường là chuyện may mắn nhất của anh trong năm ngoái, anh cũng nhớ kỹ Thời Đường đã giúp mình rất nhiều, tuy Thời Đường là chủ thuê của Chúc Chu, bản thân Chúc Chu lại nghiêng về hai chữ “bạn bè” hơn. Đương nhiên, anh sẽ không ngây thơ cho rằng Thời Đường cứu mình thì hai người sẽ thành bạn, là cá nhân Chúc Chu không muốn chỉ coi Thời Đường là chủ thuê thuần túy, vì sự giúp đỡ của Thời Đường, anh sẽ bỏ ra nhiều hơn, làm nhiều chuyện cho Thời Đường hơn, cũng quan tâm đến Thời Đường hơn, coi như để báo đáp lại sự giúp đỡ của hắn.
Tâm thái này chuyển từ khi bắt đầu chỉ chăm chăm làm tốt phận sự, đến sau này đã mở rộng sang mọi mặt, tỷ như nhìn thấy môi Thời Đường nứt nẻ vì thiếu nước sẽ dặn hắn uống nhiều nước, ăn hoa quả, bổ sung vitamin. Khi làm cơm cũng sẽ dựa vào tình huống cơ thể của Thời Đường để nấu canh cùng món ăn thích hợp cho hắn, thiếu vitamin thì sẽ chuẩn bị salad hoa quả hoặc salad rau củ, nói chung thiếu gì thêm cái đó, lặng lẽ điều dưỡng thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bao-boi/1106045/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.