Cuối cùng đương nhiên là hai người tan ra, chủ yếu người thấy tức giận là Chúc Phạn, Chúc Chu thì chẳng thấy sao, cũng không giải thích quá nhiều. Anh thấy chuyện của mình không cần để người khác quyết định có nên làm hay không thay mình, ai cũng trưởng thành hết rồi, đều có sự lựa chọn của mỗi người, chỉ cần không phải hối hận là được.
Huống chi anh thấy cuộc sống bây giờ của mình rất ổn, con cũng rất tốt, anh không có gì phải phiền não. Với chuyện em trai vẫn muốn anh đổi việc, anh vừa có thể hiểu vừa không hiểu, anh hiểu em trai có thể cảm thấy công viện này không đủ thể diện, làm đầu bếp có lẽ cũng chẳng sao, nhưng đi phục vụ người ta lại giống như kém người khác một bậc vậy. Cái anh không hiểu là: mình là một người trưởng thành, tự có suy tính của mình, có quyết định của mình, em trai không nên nhúng tay vào làm gì.
Sau khi Chúc Phạn đi, Chúc Chu cũng ra về.
Tuy Thời Đường đã suy đoán rằng hai người là anh em hoặc thân thích, nhưng cũng chưa chứng thực, cho nên tối đó hắn làm bộ vô ý nói mình thấy hai người nhìn nhau trong văn phòng, không biết có quen nhau hay không.
Chúc Chu nghĩ đến Chúc Phạn, do dự một chút. Anh không muốn trả lời vấn đề này của Thời Đường cho lắm, dù sao hai người kia cũng đang hợp tác, anh sợ mình vạ miệng sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng về Chúc Phạn của Thời Đường. Vì vậy anh chỉ bâng quơ trả lời một câu.
“Có biết, nhưng không quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bao-boi/1106030/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.