8 giờ rưỡi, cuối cùng tin nhắn được Chúc Chu đắn đo suy nghĩ suốt một tiếng đồng hồ cũng đã được gửi đi.
Thời Đường không cầm theo di động xuống nhà nên không biết Chúc Chu gửi tin. Hắn nghe Diệp Hàng giải thích xong thì nói: “Biết rồi.”
Diệp Hàng lộ vẻ kinh ngạc, y không ngờ Thời Đường chỉ trả lời một câu đã biết.
Lúc này mặt Diệp Hàng còn trắng hơn mấy lần mặt Chúc Chu lúc đưa cơm hộp, bởi vì y nghĩ đến một khả năng không tốt lắm.
Y tới gần Thời Đường, nắm chặt cánh tay hắn nói: “Có ý gì?”
Thời Đường nhìn Diệp Hàng, vẫn bình tĩnh đáp: “Tôi thấy chúng ta cần bình tĩnh hai ngày, hai ngày sau tôi sẽ cho cậu câu trả lời.”
Nghe thấy hắn bảo hai ngày sau sẽ trả lời, Diệp Hàng nở một nụ cười, nhưng nụ cười này thoạt nhìn còn khó coi hơn khóc. Y thấy Thời Đường nói vậy coi như đã tuyên án cho y biết phán quyết cuối cùng rồi.
Nếu là người khác thì người ta còn chẳng có cơ hội bảo Diệp Hàng là chúng ta bình tĩnh hai ngày, Diệp Hàng tuyệt đối sẽ bảo đối phương cút luôn
Thế nhưng người nói câu này lại là Thời Đường. Trong thế giới của Diệp Hàng, nếu chiến tranh lạnh vượt quá 24 giờ thì coi như ngầm thừa nhận đã chia tay, bây giờ anh lại muốn tôi bình tĩnh hai ngày ư?
Nếu là Thời Đường, Diệp Hàng lại chấp nhận.
Y nói: “Được.” Sau đó lại giải thích thêm một câu: “Xin lỗi, em không nên cứ vậy mà mời anh ta, đáng ra em phải hỏi anh trước, thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bao-boi/1105997/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.