Tà Tích mệt mỏi thức dậy, vì nằm sấp cả đêm nên cảm giác ngực hơi khó chịu, nàng khẽ động đậy liền thấy có thứ gì đó nằng nặng đặt lên tay mình, nàng nhìn lại, ra là tay của Trịnh Lâm ngăn không cho nàng đứng dậy.
"Nằm đi, ta lấy nước cho ngươi." Hắn bộ dáng không thèm để ý, khuôn mặt ngây thơ như tiểu hài đồng khẽ nháy mắt một cái làm Tà Tích khẽ ngẩn người nhưng rất nhanh nàng đã bình thường trở lại, thầm trách mình hôm nay kì lạ.
"Trịnh Lâm, ngươi không có nhiệm vụ gì sao? Rảnh rỗi vậy?" Vừa nhận nước từ tay Trịnh Lâm, Tà Tích tùy ý hỏi, thật ra chỉ là tìm chuyện để nói chứ quả thật nàng không biết giữa họ có gì để trò chuyện.
"Ngươi tưởng hôm nào cũng có kẻ muốn giết người sao?" Trịnh Lâm trợn trắng mắt nhìn Tà Tích, không hề nhận ra nàng đang tìm chủ đề để nói chuyện.
"Cũng đúng." Hiếm khi được một ngày như hôm nay, nhưng mà lúc này Tà Tích mới nhớ lại một chuyện, khẽ chau mày: "Trịnh Lâm, Không phải cả đêm hôm qua ngươi đều ở phòng ta chứ?"
"Ngươi tự xem trọng mình rồi! Ta là sáng nay mới đến!" Tuy là đêm qua tới nữa đêm ta mới về phòng, nhưng vế sau Trịnh Lâm trực tiếp bỏ qua không đề cập đến.
Tà Tích khẽ gật đầu, thầm nghĩ cũng phải. Không lí do gì tên tiểu bạch kiểm này lại tốt bụng chăm sóc nàng đi.
Thấy Tà Tích đã thả lỏng, Trịnh Lâm cười hì hì nhìn nàng, hai mắt còn muốn sáng hơn trăng rằm nữa: "Tích nhi, nói xem, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ac-nhan/110857/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.