Chương trước
Chương sau
Lúc mà Diệp Chí Tư tới thư phòng tìm cha của mình cũng là lúc mẹ anh - Thiệu Tuệ Như vừa nhận được một cú điện thoại, nghe một lúc rồi bà ngạc nhiên từ trên giường ngồi dậy, "Những gì cậu nói là thật sao? Con gái của tôi đã trở về rồi? Là thật sao? Tốt quá! Tốt quá! Cuối cùng con gái của tôi cũng trở về rồi!"
"Cái gì? Con bé bị đuổi giết sao? Xém chết nữa? Có bị thương nghiêm trọng không? Bây giờ con bé đang ở đâu? Con bé có một mình chắc sợ hãi lắm! Nói cho tôi biết giờ nó đang ở đâu vậy? Tôi sẽ tới đó với con bé!"
"Ở biệt thự của Trạm Kình sao? Trạm Kình chăm sóc nó tốt không? Thừa Thừa có thích nó không? Vậy là tốt rồi! Tốt! Tốt! Cậu nói cũng phải, giờ tối muộn rồi, nên ngày mai tôi sẽ qua đó gặp con bé! Ừ, tốt, tối nay tôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt để mai dùng diện mạo đẹp nhất gặp con gái tôi! Ừ, cậu ngủ ngon!"
Đêm nay, Thiệu Tuệ Như thật sự ngủ ngon giấc, ngay cả trong mơ cũng đẹp.
Ngày hôm sau, sau khi Diệp Trạch Văn cùng Diệp Chí Tư đi làm, Thiệu Tuệ Văn mới trang điểm một hồi rồi đi tới biệt thự của Trạm Kình với gương mặt tươi cười vui vẻ.
Tình cờ là sáng nay công ty của Trạm Kình có một cuộc hội nghị cho nên từ sáng sớm hắn đã đi ra ngoài.
Đây không phải lần đầu Thiệu Tuệ Như đến biệt thự của Trạm Kình, phải nói là bà thường xuyên tới thăm Trạm Thừa, lần nào Trạm Kình cũng không cự tuyệt cho nên lúc này đây, khi bảo vệ thấy bà thì cũng không hỏi han gì mà trực tiếp mở cửa cho bà vào.
Sau khi Thiệu Tuệ Như vào biệt thự, bà liền vội vàng đến phòng trị liệu, vì tối hôm qua bà đã biết con gái của bà đang điều trị ở phòng này.
Thiệu Tuệ Như rất quen thuộc với nơi này, nên phòng điều trị nằm ở đâu thì bà cũng biết rõ, hoàn toàn không cần ai dẫn đường, cứ quen cửa quen nẻo mà đi tới đấy, đúng lúc thấy Trạm Thừa đang ngoan ngoãn đút cháo cho Diệp Tri Thanh.
Bà chỉ thấy một nửa khuôn mặt, dù chỉ là một bên mặt nhưng Thiệu Tuệ Như liếc thoáng qua đã nhận ra ngay, đây là con gái bà, con gái bảo bối của bà!
Bà không kìm lòng được nữa liền tiến lên ôm chặt lấy Diệp Tri Thanh, "Tri Vận, Tri Vận, con đã về rồi, cuối cùng con cũng về rồi, mẹ rất nhớ con! Rất nhớ con!"
Lúc Thiệu Tuệ Như lao tới Diệp Tri Thanh đã phát hiện nhưng đáng tiếc cơ thể của cô cứng đờ và tê dại, nó không chịu sự khống chế từ cô, cho nên cô đành mặc cho bà ấy ôm chặt mình, ép lực nặng lên vết thương của mình, vết thương trên vai còn chưa hoàn toàn khép miệng, giờ lại nứt ra, cô chỉ biết cau mày đau đớn.
Không đợi Diệp Tri Thanh mở miệng nói, Trạm Thừa đã trước một bước thấy băng vải trên vai cô bị máu nhuộm đỏ rồi, màu đỏ máu vô cùng chói mắt trên nền trắng của băng vải, thực sự rất chói mắt.
Trạm Thừa tức giận, dùng lực đẩy Thiệu Tuệ Như ra, "Buông mommy ra! Bà buông mommy của con ra!"
Vốn dĩ với sức lực của Trạm Thừa thì sẽ không đẩy nổi Thiệu Tuệ Như ra, nhưng lúc này đây, không biết nhóc lấy đâu ra lực lớn đến thế mà đẩy được Thiệu Tuệ Như ra, còn làm bà lảo đảo lùi lại hai bước.
Trạm Thừa không quan tâm Thiệu Tuệ Như ra sao chỉ lo lắng nhìn Diệp Tri Thanh, "Mommy... cô ơi, cô sao rồi? Có phải đau lắm không? Chú Hứa, chú Hứa, chú đâu rồi? Chú nhanh tới xem mommy đi!"
"Chú ở đây! Chú tới đây!" Lúc nãy Hứa Hoành Văn xem tình hình của Diệp Tri Thanh rồi đổi ít thuốc, sau đó cậu bận chút việc riêng nên tới phòng nghỉ giao chỗ này cho hai "mẹ con", cậu không nghĩ lại bị gọi lại, nghe thấy tiếng gọi có phần nôn nóng của Trạm Thừa, cậu liền từ phòng nghỉ đi ra.
Vừa bước ra, liền nhìn thấy màu đỏ chói mắt trên vai của Diệp Tri Thanh khiến cậu nhíu chặt mày, không ngó ngàng tới Thiệu Tuệ Như, liền bước nhanh tới giúp cô xử lý vết thương, "Sao lại thế này? Không biết là miệng vết thương vừa mới khâu lại phải cẩn thận từng li từng tí à?"
Rõ ràng những lời này là nói cho Thiệu Tuệ Như nghe.
Bà cảm thấy có lỗi và áy náy, "Xin lỗi! Thực xin lỗi! Tôi không cố ý! Tôi thực sự không có cố ý!" Là do bà quá kích động quên mất con gái mình đang bị thương, bà thật đáng chết mà, "Tri Vận, con tha lỗi cho mẹ được không con?"
"Tri Vận?" Hứa Hoành Văn cau mày, cười lạnh, không quay đầu lại cũng không muốn nói chuyện với người phụ nữ này, "Thừa Thừa, con gọi cho daddy của con đi, nói việc này cho cậu ta biết." Cậu đảm bảo Trạm Kình sẽ xử lý người phụ nữ này y như xử lý Diệp Chí Tư, sau này bà đừng mơ bước vào nơi này nữa.
"Dạ!" Trạm Thừa không chần chờ lấy di động, đánh số gọi cho Trạm Kình.
Trạm Kình đang trong cuộc họp, nói về một vấn đề quan trọng với các vị lãnh đạo cấp cao, bỗng nhiên điện thoại sáng lên, hắn nhìn thì thấy Trạm Thừa gọi tới, không hề do dự, hắn bảo dừng hội nghị để nghe điện thoại, "Trạm Thừa, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Những người này đều tò mò không biết là ai gọi tới, nhưng khi nghe thấy hai từ "Trạm Thừa" liền hiểu ra.
Trong phòng hội nghị đều là lãnh đạo cấp cao dưới trướng của Trạm Kình nên đều biết nhà Trạm Kình chưa lập gia đình nhưng lại có một đứa con trai 4 tuổi, còn vô cùng nuông chiều con mình, có thể nói, đứa nhỏ này là một trong gai nhọn của hắn, lấy được lòng đứa nhỏ này đồng nghĩa chiếm được lòng hắn.
"Daddy, miệng vết thương của mẹ nứt ra rồi..." Trạm Thừa nói nghẹn ngào như muốn khóc, vừa rồi Diệp Tri Thanh không hề rên một tiếng nào nhưng nó khiến cậu cảm thấy cô đang rất rất đau, đau như là bản thân mình đau vậy, cảm giác vô cùng đau đớn.
Tuy rằng bé vừa nói vừa có tiếng nghẹn ngào nhưng Trạm Thừa rất rõ ràng mạch mang đầu đuôi câu chuyện kể cho Trạm Kình biết, khí lạnh trên người Trạm Kình dần bao phủ, người trong phòng hội nghị lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không dám phát ra âm thanh gì khác.
"Daddy biết rồi." Trạm Kình ngắt điện thoại, mở di động, mở một app theo dõi, hình ảnh trong phòng điều trị hiện ra trước mắt.
Lúc này, Hứa Hoành Văn vẫn đang xử lý lại miệng vết thương bị nứt ra cho Diệp Tri Thanh, băng trắng được cắt ra hiện ra miệng vết thương gớm ghiếc, vô cùng kích thích mắt người, chỉ cần nhìn thôi cũng làm người ta có cảm giác vô cùng đau đớn.
Trạm Kình híp híp mắt, khí lạnh càng dày đặc. Ngày hôm đó, lúc Hứa Hoành Văn xử lý vết thương cho cô thì hắn cũng ở đó, đã vài ngày trôi qua, miệng vết thương của Diệp Tri Thanh đã kết sẹo, hôm nay lại bị người khác kéo rách, tình hình so với lúc đầu còn tệ hơn!
Nhìn lại Diệp Tri Thanh, cô vẫn như cũ, bộ dáng thản nhiên, mắt hơi rũ xuống, một tiếng cũng không kêu không than, mặc cho Hứa Hoành Văn xử lý miệng vết thương của mình, y như người bị thương không phải là cô vậy, bộ dạng "rũ mi xuống" này thật làm người xem tức giận.
Trạm Kình lạnh lùng trừng mắt nhìn cô qua màn hình di động, vừa nhìn chằm chằm cô hắn vừa gọi cho Diệp Chí Tư, giọng nói lạnh tới mức thổi ra băng, "Diệp Chí Tư, tôi hẹn anh trong vòng nửa giờ tới đưa mẹ anh đi, nếu không, hậu quả anh tự gánh chịu."
_____OoO______
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân
Cập nhật 29.10.2020 tại dembuon
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.