Diệp Tri Thanh khẽ chuyển động tầm mắt, đem cậu bé đó nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh, tiểu tử rõ ràng vô cùng không muốn rời khỏi vòng tay của cô, nhưng lại ngoan ngoãn ngồi cạnh cô, đôi mắt trong veo như nước chăm chú nhìn chằm chằm, dường như nó đang sợ hãi một giây sau cô sẽ biến mất, điều này làm người ta nhịn không được muốn ôm nhóc vào trong ngực mà vỗ về an ủi.
Diệp Tri Thanh không có bất kỳ chần chờ nào, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng xé đi chiếc áo sơ mi trên người, mặt không có một chút thay đổi liền trói chặt bả vai bị nhiễm đỏ do viên đạn bắn trúng lại.
Diệp Tri Thanh dường như không biết đau đớn là gì, từ đầu đến cuối vẻ mặt đều không có nửa điểm thay đổi, Trạm Kình xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô, khẽ nhướng mày theo, còn bánh bao nhỏ lại trực tiếp òa khóc, giống như người đau đớn chính là cậu bé.
Song cậu bé lại vô cùng ngoan ngoãn và hiểu chuyện, không khóc ra thành tiếng, ngoan ngoãn ngồi một bên vừa khóc thầm vừa thổi "vù vù" lên miệng vết thương trên bả vai của Diệp Tri Thanh, hình như như vậy có lẽ cô sẽ không đau nữa, "Mommy không đau! Mommy không đau nha!"
Diệp Tri Thanh không nhịn được liếc nhìn cậu bé một cái, rồi muốn đi xử lý vết thương trên chân thì, "Rầm!" một tiếng, chiếc xe này bị người phía sau hung hăng dồn sức đụng thoáng một phát.
Diệp Tri Thanh không có phòng bị, theo quán tính hướng về phía trước, đầu "bịch" đập mạnh vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/daddy-tan-nhan-yeu-mommy/1796003/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.